Mua nhẫn 15 triệu đồng, tôi hào hứng cầu hôn thì bạn gái nói một câu
Tôi mở hộp nhẫn, hạnh phúc chờ câu “Em đồng ý” từ bạn gái. Tuy nhiên, một giây, hai giây sau, em vẫn không nói gì cho đến khi...
Tôi năm nay 29 tuổi, là nhân viên văn phòng bình thường với mức thu trung bình, gia đình cơ bản tri thức. Tôi không giàu có nhưng cũng chẳng thiếu thốn hay khó khăn gì. Tôi nghĩ mình thuộc kiểu người an phận, thích sự yên ổn và coi trọng những điều giản dị.
Bạn gái kém tôi 5 tuổi, cũng làm văn phòng. Cô ấy không quá xinh đẹp nhưng có nét cuốn hút riêng: Nói năng nhanh nhẹn, biết chăm sóc bản thân, thích những thứ chỉn chu, sang trọng. Bên cạnh cô ấy, tôi luôn cảm thấy mình phải cố gắng hơn.
Chúng tôi yêu nhau đã 4 năm. 4 năm không quá dài nhưng đủ để tôi coi em như một phần của cuộc sống. Những buổi tối cùng nhau ăn vội bát bún đầu hẻm, những lần tôi đón cô ấy dưới cơn mưa chỉ để đưa về nhà, hay cả những lần cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt. Tất cả đều khiến tôi nghĩ rằng, chúng tôi đã đủ hiểu nhau.
Thật ra, tôi biết em có “gu” cao. Em thích quần áo hàng hiệu, nước hoa đắt tiền, thích đi du lịch ở những nơi có góc ảnh đẹp. Còn tôi vẫn luôn chiều cô ấy bằng khả năng tôi có được, không nói những lời quá hoa mỹ nhưng luôn cố gắng để em cảm thấy được yêu.

Tôi tự tay lên kế hoạch cầu hôn, tưởng tượng đến khoảnh khắc mình vô cùng hạnh phúc (Ảnh minh hoạ: iStock).
Giữa năm nay là tròn 4 năm yêu nhau, khi cảm thấy cả hai có thể gánh vác được gia đình, chúng tôi bàn chuyện cưới xin. Hai bên gia đình đã gặp mặt, mọi thứ tưởng như chỉ còn chờ một ngày đẹp để chính thức gọi nhau là “vợ chồng”.
Em háo hức bàn về váy cưới, về bộ ảnh cưới và cả về… chiếc nhẫn cầu hôn.
Có lần, em đưa tôi xem mẫu nhẫn kim cương gần 40 triệu đồng, mắt sáng long lanh: “Anh thấy không? Nếu được cầu hôn bằng chiếc như này, chắc em sẽ khóc mất”. Tôi hiểu ý em, ghi nhớ về kiểu dáng và thương hiệu của nó.
Và rồi tôi lên kế hoạch cầu hôn. Không rình rang, không thuê dịch vụ xa hoa nào, tôi tự tay lên kế hoạch cho buổi tối ấy: Một quán đồ Âu nhỏ hai đứa từng hẹn hò buổi đầu tiên, tự tay trang trí rất nhiều hoa và cả một bó hoa hồng để tặng cô ấy. Nghĩ đến nụ cười của em, tôi thấy mình thật hạnh phúc.
Trước hôm ấy, tôi đến cửa hàng mua nhẫn. Đứng trước tủ kính thật lâu, tôi định sẽ chọn chiếc nhẫn mà em mơ ước. Nhưng tôi lại nghĩ bản thân nên lựa chọn phù hợp với hoàn cảnh kinh tế.
Hơn nữa sau đó, chúng tôi còn chọn mua cả nhẫn cưới. Đó mới là chiếc nhẫn quan trọng nhất vì nó đeo lên tay chúng tôi cả một đời.
Nghĩ vậy, tôi chọn một chiếc nhẫn nhỏ hơn, kiểu dáng cũng thanh lịch như em thích, hơn 15 triệu đồng. Nhỏ thôi nhưng tinh tế, vừa vặn với ngón tay em. Tôi thực sự đã nghĩ chiếc nhẫn này vô cùng phù hợp, tưởng tượng em sẽ hạnh phúc đồng ý, đeo nó và khoe với mọi người.
Tối hôm ấy, em vẫn vậy, xuất hiện thật nổi bật, khiến tôi tự hào. Em mặc chiếc váy trắng tôi tặng, tô son đỏ, đeo đôi khuyên tai lấp lánh. Tôi nhìn em, tim đập nhanh. Tôi chỉ cười, giấu hộp nhẫn sau lưng.
Bữa tối trôi qua nhẹ nhàng. Chúng tôi nói về kế hoạch cưới, về căn hộ nhỏ gần chỗ làm, về chuyện cô ấy muốn nuôi mèo. Tôi thấy mình may mắn, nghĩ rằng mọi thứ đang trọn vẹn.
Khi bản nhạc Perfect vang lên, tôi đứng dậy, lấy hộp nhẫn ra. Tay run, cố gắng bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng, nói hết bằng trái tim mình: “4 năm qua, anh chưa bao giờ nói anh hoàn hảo. Chiếc nhẫn này anh mua cũng không phải mẫu mà em thích. Nhưng nó là tình yêu, là sự chân thành anh dành cho em.
Chặng đường phía trước cùng xây dựng một gia đình ấm áp, anh sẽ cố gắng để em không thiệt thòi. Làm vợ anh nhé?”.
Tôi mở hộp nhẫn, hạnh phúc chờ câu “Em đồng ý” từ em.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngừng lại. Cô ấy nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt thoáng qua chút gì đó, không phải xúc động, mà là sững sờ. Một giây, hai giây… em không nói gì.
Nghĩ rằng em đang run, tôi nhắc lại thêm một lần: “Làm vợ anh nhé?”.
Cô ấy im lặng, đặt tay lên tóc, cười gượng, đưa tay cho tôi đeo nhẫn. Nhưng ngay sau đó, tôi cảm nhận được điều gì đó khác. Em ngồi yên, không nói nhiều, không nhìn tôi, cũng không nhìn chiếc nhẫn mà em lảng tránh.
Em đề nghị về sớm vì hơi mệt. Cả đoạn đường về, em im lặng. Tôi lo sợ, không hiểu tôi đã làm gì khiến em phật lòng. Không có cái gật đầu nào, không có nước mắt hạnh phúc như tôi tưởng, chỉ có nụ cười lạc lõng và ánh nhìn xa lạ.
Đêm đó, tôi ngồi trong phòng, nhìn chiếc nhẫn trong hộp. Điện thoại rung lên, tin nhắn của em đến, một đoạn rất dài. Từng câu, từng chữ như nhát dao cứa vào tim tôi.
Em nói: “Mình yêu nhau 4 năm, không phải vài tháng. Anh luôn nói tình yêu không đo bằng tiền, em đồng ý. Nhưng cách anh chọn nhẫn mà em không thích và lời anh nói khiến em thấy mình không được trân trọng.
Nếu chiếc nhẫn hơn 10 triệu đồng là tất cả những gì anh dành cho em thì em thấy tương lai đáng lo. Một cái nhẫn không nói lên tình yêu nhưng nói lên mức độ đầu tư và khả năng anh lo cho người anh yêu. Em không vì chiếc nhẫn nhưng em vì tương lai của em nên em không thể đồng ý…”.
Tôi đọc từng dòng, rất nhiều lần. Cho đến giờ, từng câu, từng chữ của em, tôi không thể nào quên được. Tôi ám ảnh đến đau lòng. Tôi không trả lời. Đêm ấy, tôi thức trắng.
Sáng hôm sau, em đến, tháo nhẫn ra, đặt vào tay tôi: “Em xin lỗi, em cần một người khiến em yên tâm hơn”. Cửa đóng lại, tôi lạc lõng giữa căn phòng, tay vẫn cầm chiếc nhẫn nhỏ.
Có lẽ, em không sai. Mỗi người đều có tiêu chuẩn riêng cho hạnh phúc. Nhưng tôi cũng không sai vì tôi đã yêu bằng tất cả những gì mình có. Tôi chỉ buồn, liệu rằng tình yêu này có đúng ngay từ đầu?
Tôi nên làm gì đây? Liệu tôi có quá tính toán và đang không tôn trọng em không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.