Chồng không lãng mạn nhưng tôi luôn hạnh phúc
Anh là người chồng, người cha tốt; tám năm bên anh, tôi chỉ làm việc nhà khi thích hoặc đơn giản khi cảm thấy muốn phụ anh.
Gửi anh, người 6 năm là bạn trai, 8 năm là chồng em và 6 năm là ba của con em. Chúng ta gặp nhau khi còn là sinh viên, cùng làm thêm ở một quán cà phê kết hợp cơm trưa văn phòng vào một ngày hè, sau rất nhiều ngày em cùng nhỏ bạn rong ruổi khắp quận 10, từ Cao Thắng đến Lê Thị Riêng để xin việc làm thêm mà toàn bị trượt. Thế mà em và nhỏ bạn là hai nhân viên phục vụ nữ đầu tiên được nhận vào làm, dù bảng tuyển dụng ghi rõ: Tuyển nam nhân viên. Đấy có lẽ cũng được gọi là duyên số anh nhỉ.

Anh trở thành mối tình đầu của em, đơn giản lúc ấy đối với cô sinh viên năm ba, tình yêu ấy chỉ là: "Thôi thử yêu cho biết với người ta". Ngày ấy, tình yêu của chúng ta gắn liền với những ngày cơ cực, anh đạp xe cà tàng vượt mưa từ Phú Nhuận qua quận 10, kiên nhẫn chờ em 30-45 phút chỉ để em xem hết tập phim dang dở mà không một lời than vãn. Là những tô cơm nhiều ngăn vụng về, những viên ô mai, nước gừng anh vội vã mua khi em chớm đổi giọng. Chúng ta từng chỉ dám gọi một tô hủ tiếu gõ, một cặp chân gà mà không dám gọi thêm lon nước ngọt, anh giả vờ đã ăn rồi, chỉ vì sợ cả hai ăn sẽ tốn. Là chiếc xe đạp mà mỗi vòng đạp là phát ra âm thanh như máy cày, những lần hết xăng giữa đường khi mượn được xe chiếc xe máy cũ của anh trai bị hư kim xăng. Dù thiếu thốn vật chất nhưng anh luôn khiến em tin rằng: anh yêu em hơn chính em yêu mình.
Ngày anh đi làm, một kĩ sư xây dựng mới ra trường, ngày phơi nắng dầm mưa nhưng tối vẫn phải chạy chiếc xe số đã rất cũ từ Phú Nhuận xuống tận quận 7 để chờ em tan làm vào 22h, chỉ đơn giản chạy theo phía sau để chắc chắn em về đến nhà an toàn. Rồi cuộc đời xô đẩy, công việc không như mơ, anh về Bình Định làm việc, em bỏ Sài Gòn về Đồng Nai, thế là mình yêu xa đầy áp lực gần 2 năm anh nhỉ. Anh phải nói dối gia đình, vào thăm anh trai, để rồi 17h lên xe, sáng 4h đến Đồng Nai, ngồi chờ em hàng giờ ngoài đường chỉ để gặp nhau vài tiếng, rồi lại lên xe để về lại quê.
Tám năm về chung một nhà, anh không lãng mạn nhưng đủ để em cảm nhận được hạnh phúc. Có lúc em quái tính khiến anh bật khóc trong bất lực. Anh không ngại khó khăn, anh luôn nói: "Anh khổ sao cũng được, nhưng vợ con anh là tất cả". Anh à, cám ơn anh đã là một người chồng, người cha tốt, luôn là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con em. Tám năm bên anh, em chỉ làm việc nhà khi thích hoặc đơn giản khi em cảm thấy muốn phụ anh. Anh chăm sóc em từng chút, chịu đựng hết những chứng khó ở quái gở của vợ bầu.
Anh chính là câu trả lời em tìm kiếm cho câu hỏi: "Mình đã lấy đúng người chưa" mà không cần chờ đến lúc sinh như người ta vẫn thường nói: Muốn biết mình lấy đúng người hay không, đến phòng sinh sẽ biết. Tất nhiên cũng như bao cặp vợ chồng khác, anh và em vẫn có những cãi vã, bất đồng, nhưng hơn hết em trân trọng và thầm biết ơn tình yêu anh dành cho em, cho hai con. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là biết đủ, em mong mình của hiện tại, của tương lai đủ an yên, yêu thương anh hơn để gia đình luôn là nơi bình yên nhất của anh khi trở về, anh nhé.
Hồng Hạnh