Mở quà cưới, tôi tức giận từ mặt chị gái thì phát hiện một sự thật

Giang Bùi 16/10/2025 13:24

Tình cảm của hai chị em tôi vốn thân thiết. Nhưng một sự cố trong đám cưới đã khiến mọi thứ rạn nứt.

Tôi từng nghĩ giữa chị em ruột thịt sẽ chẳng bao giờ có sự so đo, hơn thua. Nhưng có những chuyện xảy ra khiến tôi hiểu rằng, đôi khi tổn thương lớn nhất lại đến từ chính những người thân thiết nhất.

3 năm trước, vào ngày cưới của chị gái, tôi đi làm thuê ở xa. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng dành dụm suốt nhiều tháng để mua đủ 5 chỉ vàng mừng chị.

Khi ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, chị về nhà chồng sẽ có thêm chút vốn riêng, cũng là tấm lòng của người em trong ngày trọng đại. Chị xúc động, còn mọi người khen tôi chu đáo, biết điều.

Thế nhưng đến khi tôi lên xe hoa, mọi chuyện lại khác.

Trong ngày cưới, tôi háo hức đón từng người thân đến chúc mừng. Khi thấy vợ chồng chị gái xuất hiện, tôi thấy lòng ấm lại. Nhưng đến cuối ngày, khi kiểm lại sổ mừng, tôi sững sờ khi thấy phong bì của chị chỉ có một triệu đồng.

Mở quà cưới, tôi tức giận từ mặt chị gái thì phát hiện một sự thật - 1

Tôi sốc khi mở phong bì mừng cưới của chị gái (Ảnh minh họa: TD).

Tôi không cần chị phải trả lại cho tôi món quà năm xưa nhưng một triệu đồng trong ngày cưới khiến tôi thấy như bị coi thường. Cảm giác ấy khó diễn tả, vừa buồn tủi, vừa thấy lòng mình bị tổn thương một cách sâu sắc.

Tôi cố trấn an rằng, có thể chị gặp khó khăn nhưng càng nghĩ, tôi càng không thấy hợp lý. Chị đang làm kế toán ở thành phố, cuộc sống ổn định. Tôi giữ im lặng suốt một thời gian nhưng nỗi bức xúc ngày càng lớn dần.

Một tối, tôi không kìm được nữa, gọi điện cho chị để hỏi cho ra lẽ. Ban đầu, chị im lặng. Sau đó, chị nói trong sự ngập ngừng rằng, chị có chuẩn bị một lượng vàng để mừng đám cưới của tôi. Chị đặt vào phong bao đỏ, đưa cho chồng giữ vì còn bận trông con nhỏ.

Hóa ra suốt thời gian qua, tôi giận nhầm người. Không phải chị, mà chính anh rể đã tự ý lấy đi món quà cưới ấy. Tôi tưởng tượng ra cảnh anh ta thản nhiên rút vàng khỏi phong bì, chỉ để lại một triệu đồng cho có lệ. Một hành động phản ánh cả nhân cách.

Cảm giác uất nghẹn tràn lên trong tôi. Tôi muốn nói cho mọi người biết bộ mặt thật của anh rể. Tôi muốn cả nhà hiểu rõ lý do tôi từng giận chị. Nhưng khi tôi vừa định làm điều đó, chị lại van xin tôi đừng nói ra.

Chị nói chỉ muốn yên ổn, không muốn gia đình tan nát vì chuyện này. Chị sợ con cái tổn thương, sợ hàng xóm dị nghị. Tôi nghe mà thấy nghẹn. Hóa ra, chị chấp nhận im lặng để giữ lấy một mái nhà vốn đang lung lay, để bảo vệ một người đàn ông không xứng đáng với sự hy sinh ấy.

Từ hôm đó, tôi không thể coi anh rể như người thân nữa. Mỗi lần giỗ chạp hay họp mặt, tôi đều tránh ánh mắt của anh ta. Dù anh ta vẫn tươi cười hỏi han, tôi chỉ thấy sự giả tạo và trơ trẽn. Còn chị mỗi lần nhìn tôi, trong mắt chị là nỗi buồn, vừa day dứt, vừa bất lực.

Tôi thương chị nhưng cũng giận chị. Giận vì chị đã chọn im lặng, giận vì sự im lặng ấy khiến kẻ sai được che giấu, còn người chịu thiệt là tôi và chị.

Vài tháng sau, khi mẹ tôi nhập viện, hai chị em thay nhau chăm sóc. Một đêm khuya, trong phòng bệnh vắng lặng, chị khẽ nói lời xin lỗi.

Nghe chị nói, tôi chỉ biết im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu có những người phụ nữ chọn chịu đựng không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ không còn lựa chọn nào khác.

Tôi không nói thêm nữa, cũng không làm lớn chuyện. Tôi không tha thứ nhưng tôi không muốn khiến chị đau thêm. Từ đó, khoảng cách giữa tôi và gia đình chị cứ ngày một xa dần. Tôi không còn cảm thấy thân thiết như trước.

Và có lẽ, điều cay đắng nhất không nằm ở việc tôi mất đi món quà cưới, mà chính là việc chị từng dạy tôi sống ngay thẳng nhưng lại đang chấp nhận sống trong sự giả dối.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Bùi