Dùng thủ đoạn cướp chồng người khác, tôi nhận “quả đắng” ngay đêm tân hôn
Chồng tôi ngồi im lặng ở cuối giường, điều thuốc đỏ liên tục trên môi. Tôi giục anh đi ngủ nhưng đáp lại là...
Tôi năm nay 27 tuổi, ngoài chút nhan sắc ra thì không có điểm gì ưu tú hay nổi bật. Ước mơ lớn nhất của tôi là lấy được một người chồng giàu có. Vậy nên dù đang trong cuộc tình với Danh, tôi vẫn nghĩ mình có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Danh hơn tôi một tuổi, đẹp trai, hiền lành nhưng an phận. Ở tuổi 28, sau 6 năm đi làm, anh bằng lòng với đồng lương chỉ đủ sống, không muốn học lên để thăng tiến, cũng không dám mạo hiểm làm giàu. Một cuộc sống chật vật chỉ đủ ăn, đủ mặc là điều tôi không chờ đợi.
Một lần, tôi bị tông xe. Tuy chỉ bị xây xát nhẹ ngoài da, người gây tai nạn vẫn rất chu đáo đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra. Anh ấy nói có cuộc họp gấp nên cho tôi số điện thoại rồi mau chóng rời đi, hứa rằng sẽ thanh toán toàn bộ viện phí, thuốc thang.
Tối đó, tôi gọi điện cho anh, nói sức khỏe không vấn đề gì. Anh thở phào nhẹ nhõm: “Anh lo quá mà cả ngày bận chưa gọi được cho em. Hôm nào có thời gian, anh mời em ăn cơm tạ lỗi nhé”.
Phải một tuần sau đó, anh ấy mới gọi điện mời tôi ăn cơm. Đó là lần đầu tiên tôi vào một nhà hàng sang trọng, ăn những món chưa từng được ăn và hiểu thế nào là cách tiêu tiền của người giàu.

Cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc ngay trong đêm tân hôn (Ảnh minh họa: AI).
Sau bữa ăn cơm đó, chúng tôi giữ liên lạc với nhau. Hóa ra, chúng tôi là đồng hương. Anh nói, sống tha phương gặp một người đồng hương cũng thấy thân thương như người nhà.
Anh kể chuyện gia đình anh, khoe vợ mình đẹp và hiền lắm. Chỉ có điều, sức khỏe vợ anh có chút vấn đề. Hai người lấy nhau đã 6 năm vẫn chưa có con, trải qua 3 lần làm thụ tinh nhân tạo thất bại.
Nghe anh nói, tôi biết rõ anh là người đàn ông tốt, yêu vợ và khao khát có con. Đúng là ông trời không cho ai tất cả. Anh tài giỏi, kiếm được nhiều tiền. Vợ anh xinh đẹp, ngoan hiền. Hôn nhân của họ chỉ thiếu một đứa trẻ là trở thành bức tranh hoàn mỹ. Tiếc là ước mơ tưởng chừng đơn giản đó với họ lại quá khó khăn.
Vài lần gặp gỡ, tôi nhận ra lòng mình rung động. Và tôi nghĩ, chỉ cần khéo léo “giăng lưới”, người đàn ông này sẽ có ngày là của tôi. Tôi muốn chia tay với Danh.
Danh bất ngờ đến mức tưởng tôi đùa. Danh nói, anh đang tiết kiệm tiền để làm đám cưới, sao tôi lại nghĩ đến chuyện chia tay?
Tôi nhìn Danh cười buồn: “Anh mất mấy năm để dành đủ tiền lo đám cưới, sau này lại phải lo tiền để sinh con. Rồi bao giờ cho có tiền để mua nhà, mua xe? Hay là ngày nào cũng bị bao vây bởi nỗi lo cơm áo gạo tiền?".
Danh im lặng. Chúng tôi lặng lẽ chia tay như thế, không ầm ĩ, không trách móc. Điều tôi cần, Danh không có. Anh lấy tư cách gì để giữ tôi ở lại đây?
Nhưng thật không ngờ, ngay khi vừa chia tay, tôi phát hiện mình có thai. Hoặc là phá bỏ, hoặc là quay lại với Danh. Cả hai con đường ấy, tôi đều không muốn.
Và rồi “trong cái khó ló cái khôn”, tôi nghĩ đến người đồng hương tử tế và giàu có. Nếu bây giờ anh ấy có một đứa con, hẳn là không khác gì báu vật trời cho. Tôi phải tìm cách để khiến anh tình nguyện “đổ vỏ”.
Một tối, tôi lấy cớ chia tay người yêu nên buồn đi uống rượu. Uống vài ly, tôi giả vờ say gọi cho anh. Không ngờ, anh đến thật. Tôi bảo, nếu anh muốn an ủi tôi thì phải uống cùng tôi, uống cho quên hết. Tôi cũng không nghĩ là tửu lượng anh kém như vậy, chỉ uống mấy chén đã không còn tỉnh táo.
Sáng hôm sau, trong một nhà nghỉ, tôi ôm chăn ngồi khóc, còn anh bối rối tự trách mình. Anh xin lỗi vì không làm chủ bản thân nên đã vượt quá giới hạn. Tôi tỏ ra hiểu chuyện, không trách anh, chỉ trách mình.
Một tháng sau, tôi tìm anh thông báo có thai. Anh sững sờ, nét mặt mừng vui nhưng giọng nói thì đầy lo lắng. Tôi bảo anh không cần chịu trách nhiệm, tôi sẽ bỏ đứa bé, coi như đó chỉ là một sự cố trong đời.
Anh xin tôi đừng phá thai, cho anh chút thời gian để thu xếp. Anh đã chờ đợi 6 năm để làm cha, đứa bé trong bụng tôi nhất định không thể bỏ.
Tôi không biết anh đã nói gì nhưng vợ anh nhanh chóng đồng ý ly hôn. Tôi cùng anh đi đăng ký kết hôn, danh chính ngôn thuận về chung một nhà.
Đêm tân hôn, trong khi tôi hân hoan soạn chăn gối trong căn hộ mới mua, chồng tôi nhận được một cuộc điện thoại. Anh nhìn tôi rồi nói có việc ra ngoài.
Hơn một tiếng sau anh về, ngồi im lặng ở cuối giường, điều thuốc liên tục đỏ trên môi. Tôi giục anh đi ngủ nhưng đáp lại là điếu thuốc đang cháy dở bay vèo xuống sàn nhà: “Tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại phá nát gia đình tôi rồi bắt tôi nuôi con của người khác?”.
Tôi thất kinh nhìn anh: “Anh đang nói cái gì thế?”. “Cô biết tôi vừa đi gặp ai không? Là người yêu cũ của cô, là cha đứa bé trong bụng. Cậu ta nói, cô chê cậu ta nghèo. Tại sao cùng một lúc, cô có thể tàn nhẫn với cả hai người đàn ông như thế?".
Tôi thanh minh rằng, bạn trai cũ vì uất hận mà bịa chuyện phá đám. Nhưng chồng tôi lại rành rõ từng lời một: “Tôi cho cô ở tạm trong căn nhà này, đợi sinh đứa bé ra rồi xét nghiệm ADN. Nếu đứa bé là con tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời sau này để bù đắp cho cô. Còn nếu không phải, cô biết kết cục thế nào rồi đấy”.
Nói rồi, anh nhanh chóng ra khỏi nhà, bỏ lại tôi một mình trong nỗi hoang mang tột độ.
Tôi không hiểu vì sao Danh biết cái thai này là con của Danh. Nhưng tôi biết, cuộc hôn nhân mà tôi mất bao nhiêu tâm sức mới có được đã kết thúc khi chưa kịp bắt đầu.
Chẳng cần phải đợi đến khi sinh con ra, chẳng cần phải đợi kết quả xét nghiệm ADN, tôi biết mình nên rời đi ngay lập tức. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Liệu Danh có đón nhận tôi và con không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.