Bồ nhí của chồng dám hẹn gặp, tôi dám đến làm "cô giáo dạy học"

Giang Hà 19/10/2025 11:06

Tôi chăm chú lắng nghe, nhận ra mình không hề đánh giá sai đối thủ. Cô ta ít tuổi nhưng sự trơ trẽn có thừa. Và tôi cũng nhận ra, chồng tôi đối với cô ta đúng là chỉ muốn vui chơi qua đường.

Tôi là tác giả bài viết: "". Lần trước, khi kể nhân tình nhắn tin muốn gặp, tôi đã hứa sẽ kể tiếp câu chuyện cho mọi người nghe. Và hôm nay, tôi xin kể kết quả cuộc hẹn ngày hôm qua của tôi.

Sáng cuối tuần, tôi dậy thật sớm, chạy bộ vài vòng, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng và hai con. Sau đó, tôi mặc lên người bộ váy mình thích nhất, tô thêm chút son môi, phủ thêm lớp phấn hồng lên má và rời khỏi nhà đi tới cuộc hẹn.

Trước khi rời đi, tôi còn kịp nghe thấy tiếng chồng hỏi: “Hôm nay, em đi đâu đấy?”. “Em có một cuộc hẹn. Nếu em về muộn, mấy bố con tự túc bữa trưa nhé”.

Anh ấy muốn nói gì đó thêm nhưng lại thôi. Nhìn dáng vẻ của tôi, chồng thừa biết là tôi đi chơi. Nếu là trước đây, tôi thường sẽ rủ anh cuối tuần cả nhà cùng đi chơi. Hoặc mặc kệ hai đứa nhỏ ở nhà, hai vợ chồng thong thả cà phê sáng ở một quán nhỏ nào đó.

Nhưng từ ngày xảy ra chuyện, tâm lý tôi không còn như trước. Dù tôi không hề nhắc lại sai lầm, vẫn hàng ngày cơm ngon, canh ngọt, vẫn tỏ ra như chưa hề có biến cố xảy ra, anh ấy vẫn sợ chọc giận tôi.

Bồ nhí của chồng dám hẹn gặp, tôi dám đến làm cô giáo dạy học - 1

Chẳng có người vợ nào tự hào khi chiến thắng tình địch, nhưng chồng mình thì mình phải giữ (Ảnh minh họa: TD).

Sáng mùa thu, không khí se lạnh. Quán nhỏ bên hồ, tiếng nhạc guitar hòa tấu vang lên trong không gian nhỏ vừa vặn nghe. Tôi vừa ngồi xuống đã thấy một cô gái đứng trước mặt: “Chào chị, chị là…”.

Tôi ngước mắt nhìn. Cô gái đẹp thật, từ khuôn mặt cho đến chiếc váy màu đỏ đều khoe vẻ đẹp tươi tắn đầy sức xuân của một cô gái chừng hơn 20 tuổi. Đẹp thế này, trách gì đàn ông không u mê. Đến tôi là phụ nữ nhìn vào còn thấy lòng mình xao xuyến.

Tôi vẫy tay ra hiệu cô gái ngồi xuống, sau đó đẩy về trước mặt cô gái một ly cà phê đã gọi sẵn từ trước rồi hỏi: “Em từng uống cà phê không đường, không sữa chưa? Nếu chưa thì thử nhé”.

Cô gái lộ rõ vẻ bối rối, nhấp một ngụm cà phê, nhăn mặt đặt xuống: “Đắng quá”.

“Đắng quá thì cho thêm sữa. Thật tốt khi ta có nhiều lựa chọn. Thay vì uống đắng, sao không uống ngọt, phải không?", tôi vừa cười, vừa nói.

Cô gái nhìn tôi, có vẻ cũng thông minh nhanh hiểu ra vấn đề, vội lấy lại vẻ bình tĩnh: “Em muốn gặp chị là vì em có chuyện muốn nói. Anh Hùng nói với em, anh chị đã lâu không còn tình cảm, sống với nhau vì nghĩa, vì con cái. Anh ấy yêu em nhưng lại không dám tiến tới vì còn nhiều ràng buộc, ngáng trở.

Em biết chị là người bản lĩnh. Với một người đàn ông không còn yêu mình, giữ lại chỉ làm mình khổ thêm. Huống hồ chị biết rõ, những đêm anh ấy về muộn là vì còn đắm đuối bên em. Chẳng lẽ, biết chồng mình gian díu với người phụ nữ khác mà chị cũng chấp nhận?”.

Tôi chăm chú lắng nghe, nhận ra mình không hề đánh giá sai đối thủ. Cô ta ít tuổi nhưng sự trơ trẽn có thừa. Và tôi cũng nhận ra, cô ấy không còn tự tin vào tình cảm người tình dành cho mình. Nếu không, cô ấy đã không phải “mặt dày” tìm tôi để nói những lời này.

Tôi nhìn cô gái, cố bày ra vẻ mặt thương cảm: “Sao thế? Chồng chị không chịu bỏ vợ, không chịu cưới em à? Anh ấy chỉ muốn giấu em trong bóng tối, không cho ai biết mặt biết tên. Anh ấy chỉ đặt em nằm trên giường, không hề đặt em vào trong tim đâu.

Ngay cả việc nắm tay em đi dưới ánh mặt trời cũng không dám làm. Vậy mà em còn tin anh ấy sẽ hái sao trên trời tặng em ư?

Thật ra, chị cũng khuyên anh ấy, chị nhiều tuổi rồi, sống với anh ấy lâu năm cũng nhàm chán rồi. Nếu anh ấy yêu em, chị sẵn lòng tác hợp. Nhưng người tình của em quỳ xuống chân chị khóc lóc, cầu xin. Nói rằng, anh ấy chỉ có một người vợ trong đời, những mối quan hệ khác chỉ là vui chơi qua đường.

Cho nên chị nói thật, chị chỉ có thể buông lỏng không giữ, còn có kéo được anh ấy ra khỏi chị hay không thì còn nhờ vào bản lĩnh của em.

Chị chỉ muốn nói cho em biết, ai cũng có giới hạn của mình. Và hôm nay, gặp em là giới hạn cuối cùng của chị. Em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu? Nhà có bao nhiêu người? Bố mẹ, anh chị em ra sao? Tất cả chị đều nắm rõ. Chỉ cần chị thích, một cú nhấp chuột sẽ khiến tên em “sáng nhất mạng xã hội” để bố mẹ em có thể tự hào.

Lâu nay, chị không động đến em là vì chị thấy không đáng. Em lại thấy hổ không gầm nên tưởng là mèo à?

Em nên nhớ, đàn ông ấy, một khi họ đã yêu, em đuổi họ cũng không đi. Một khi họ không yêu, em có dùng thủ đoạn cũng không có được. Thay vì phí công sức nghĩ cách giật chồng người khác, chi bằng tìm cho mình một người đàn ông độc thân không tốt hơn sao?

Những gã đàn ông có tiền như chồng chị, họ chỉ tham lam chứ không có ngốc như em nghĩ đâu. Thứ anh ta cho em là thứ anh ta dễ dàng kiếm được nhất, đó là tiền. Nếu em có thể mua được bằng tiền, chứng tỏ em rất rẻ, hiểu không?”.

Tôi nói một hơi dài, chưa từng nói nhiều như vậy với một người lạ. Im lặng một lúc, tôi vẫn không thấy cô gái nói gì. Quả thật, nếu là tôi ở vị trí ấy, tôi cũng không biết nên nói gì. Hai người đàn bà, vì một người đàn ông mà ngồi móc mỉa, giày vò nhau, thật là chẳng có gì đáng để tự hào.

Tôi đứng dậy. Cô gái không nhìn lên, mắt chỉ chằm chằm nhìn vào ly cà phê trước mặt, hai bàn tay nắm chặt ly xoay qua xoay lại.

“Một ngụm cà phê đắng em cũng không nuốt nổi. Vậy sao đủ bản lĩnh để chịu cay đắng khi chọn làm người thứ ba. Tỉnh táo lên”, tôi nói rồi quay gót đi.

Tôi vừa rời khỏi quán, Zalo đã báo tin nhắn đến. Tin nhắn của chồng tôi: “Em có ăn cơm trưa ở nhà không? Muốn ăn món gì để anh nấu?”. Tôi nhắn vài dòng đáp lại, mau chóng ấn nút gửi đi.

Phố đã vào thu, lá rụng đầy đường. Người tâm trạng tốt thì khen mùa thu đẹp, người lắm tâm tư thì thấy mùa thu buồn. Thời tiết xấu hay đẹp còn tùy thuộc vào tâm trạng mỗi người, không phụ thuộc vào một làn gió thổi hay một chiếc lá rơi.

Một người đàn ông tốt hay xấu cũng không thể vì một ưu điểm hay sai lầm mà đánh giá. Nó còn phụ thuộc vào việc anh ta đối xử với bạn thế nào và trong lòng bạn, anh ta còn đáng giá hay không?

Nếu hỏi hôm nay tâm trạng tôi thế nào thì quả thực là rất tệ. Không có người phụ nữ nào cảm thấy tự hào khi chiến thắng tình địch của mình cả. Trước những ngã rẽ cuộc đời, mỗi người đều sẽ có những lựa chọn khác nhau.

Chỉ là tôi nghĩ, có những người thấy đàn ông có vợ rồi vẫn cố lao vào giành giật. Vậy thì sao mình lại không giữ lấy chồng cho mình, giữ lấy cha cho con mình?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà