Cởi quần của con gái, tôi hốt hoảng khi phát hiện sự thật chấn động

PV 20/10/2025 14:00

Thấy con buồn bã, tôi dỗ mãi nhưng con không nói. Đến khi khẽ vén ống quần con lên, tôi mới giật bắn mình. Trên làn da non nớt ấy là...

Tôi và anh gặp nhau ở khu công nghiệp. Tôi làm công nhân kiểm hàng, còn anh là nhân viên kỹ thuật.

Giữa những ngày nắng cháy và tiếng máy ầm ầm, anh thường giúp tôi khi hàng bị lỗi. Chỉ là vài câu nói nhẹ nhàng, vài ánh mắt quan tâm nhưng với người đàn bà từng đổ vỡ như tôi, từng ấy cũng đủ khiến tim tôi rung lên như chưa từng bị tổn thương.

Lựa chọn tưởng đúng hoá ra sai

Tôi lỡ dở một lần, có đứa con gái nhỏ mới tròn 5 tuổi. Vậy mà anh vẫn nói: “Quá khứ của em đâu làm em bớt đáng yêu”.

Câu nói ấy, tôi mang theo suốt cả đời. Tôi tin đó là lời của một người đàn ông biết cảm thông. Trong những năm tháng chênh vênh, anh xuất hiện như một chỗ dựa mà tôi tưởng sẽ không bao giờ sụp đổ.

Chúng tôi cưới nhau trong căn phòng trọ chật chội, bàn ăn là chiếc thùng gỗ cũ, tấm rèm cửa mỏng tang lay trong gió. Tôi vẫn thấy hạnh phúc.

Anh hay nói đùa: “Con em cũng là con anh”. Tôi tin vào câu nói ấy như tin vào một lời thề. Tin rằng, khi một người đàn ông có thể dang tay đón nhận đứa con riêng của mình thì đời này, mình đã chọn đúng.

Cởi quần của con gái, tôi hốt hoảng khi phát hiện sự thật chấn động - 1

Giữa con gái và tình yêu, tôi phải làm gì? (Ảnh minh họa: iStock).

Công việc thay đổi khiến chúng tôi ít khi có thời gian bên nhau. Tôi làm ca đêm, anh ca ngày. Nhiều khi đi làm về, thấy anh và con đang ăn cơm, cười nói vui vẻ, tôi cảm động đến rơi nước mắt. Tôi cứ nghĩ, hóa ra tình thương có thể được vun đắp dần dần và hạnh phúc có thể nảy mầm từ chính sự chân thành giản dị ấy.

Nhưng tôi đã nhầm. Trong những buổi tối tôi mệt nhoài từ xưởng trở về, trong những ngày tưởng như bình yên ấy, có những điều tăm tối mà tôi không hề hay biết.

Tôi chỉ thấy con gái mình dạo này ít nói, mắt buồn và hay giật mình khi tôi chạm vào. Cô giáo nói con học hành sa sút, tính tình khép kín. Tôi lo nhưng tự an ủi: Chắc con đến tuổi lớn, có chuyện riêng của con. Tôi đâu ngờ, linh cảm làm mẹ đang cố gào lên mà tôi lại không chịu nghe.

Nỗi đau phía sau bộ quần áo

Một buổi chiều chủ nhật, tôi đưa con ra công viên. Hai mẹ con ngồi bên ghế đá, ăn cây kem chảy nước, nói chuyện vu vơ.

Tôi hỏi: “Ở nhà, dượng có thương con không?”. Con cúi mặt, im lặng. Tôi dỗ mãi, con vẫn không nói. Đến khi tôi khẽ vén ống quần con lên, tôi giật bắn mình. Trên làn da non nớt là những vết bầm tím loang lổ, cũ mới lẫn lộn.

Tôi run bần bật, hỏi con. Con sợ hãi khóc thét rồi lí nhí nói: “Dượng đánh... dượng bắt con đừng nói với mẹ”. Câu nói ấy như nhát dao cắm thẳng vào tim tôi. Tôi thấy trời đất quay cuồng.

Hóa ra, trong những buổi tôi đi làm đêm, con tôi đã sống trong sợ hãi, trong tiếng quát mắng và cả những cái tát nhỏ mà con bé chỉ mới 5 tuổi không hiểu vì sao mình phải chịu.

Tôi vén áo con lên, từng vết bầm dài ngang lưng, những chỗ sạm tím đã đổi màu, có chỗ còn hằn vết dây. Mỗi dấu ấy như một lời kết tội, vừa đau đớn, vừa nhức nhối.

Con bé run rẩy, nước mắt lấm lem, còn tôi như người mất rồi bật dậy, không còn tin vào bất cứ điều gì nữa. Tôi thấy mình tệ đến mức không đáng làm mẹ. Một người mẹ sao có thể để đứa con 5 tuổi chịu những đòn roi ngay trong nhà mà không hay biết gì?

Tôi ôm con vào lòng, nước mắt cứ chảy. Con bé gầy còm và nhỏ hơn tôi tưởng. Tôi tự hỏi: Bao lâu rồi, tôi chưa thật sự nhìn kỹ khuôn mặt ấy? Bao lâu rồi, tôi mải tin, mải cố để giữ một mái ấm, mà quên mất rằng con tôi đang sống trong lạnh lẽo?

Tối hôm đó, tôi không nói gì với anh. Tôi vẫn nấu cơm, vẫn dọn dẹp như mọi khi, chỉ để quan sát. Anh vẫn cười, vẫn hỏi tôi về công việc nhưng trong mắt tôi, anh đã là một người khác. Một người tôi từng gọi là chồng, giờ chỉ còn lại sự giả dối được bọc bằng giọng nói điềm đạm.

Tôi đưa con về quê ngoại, nói với anh rằng con về thăm ông bà vì lâu ngày không về. Anh im lặng, không hỏi thêm. Sự im lặng ấy khiến tôi hiểu, có lẽ anh biết tôi đã biết. Đôi khi, im lặng chính là lời thú nhận cay đắng nhất.

Những ngày ở quê, con bé dần tươi tắn trở lại. Tôi thấy con chạy nhảy, cười đùa và trong ánh mắt ấy, có chút bình yên mà tôi tưởng sẽ chẳng bao giờ còn thấy. Tôi nhận ra, chẳng có tình yêu nào đáng để đánh đổi bằng sự an toàn của con mình. Người lớn có thể chịu đau nhưng con trẻ thì không.

Giờ đây, tôi vẫn tự hỏi: Nếu tôi nói hết với anh, anh đưa ra những lý do hợp lý, những lời đường mật thì tôi có dám tin thêm một lần nữa không? Tôi có dám giao trái tim mình cho anh khi niềm tin ấy từng khiến con tôi đau đến thế? Tôi không biết. Chỉ biết rằng, có những vết thương đã rớm máu cả đời.

Tôi viết ra câu chuyện này không để than trách, mà vì tôi đang bế tắc. Tôi phải chia tay tình yêu với anh để bảo vệ con, hay sẽ phải làm gì? Tôi muốn nghe lời khuyên vì dù mạnh mẽ đến đâu, đôi khi người mẹ cũng cần một bàn tay chỉ đường.

Và tôi muốn hỏi mọi người rằng, nếu ở vào hoàn cảnh tôi, mọi người sẽ chọn tha thứ, hay chọn rời bỏ? Mọi người có thể tin thêm một lần nữa không khi tình yêu từng khiến bạn mất đi điều quý giá nhất trên đời?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Vinh Quang

PV