Bố dượng dùng búa đánh vào đầu con riêng của vợ: Một từ “ác” là không đủ

Lê Giang 21/10/2025 14:00

Bạn tôi kể, cô ấy đã gặp nạn nhân trong vụ việc. Dù đang chịu sự đau đớn về thể xác lẫn hoảng loạn về tinh thần, khi được hỏi về người vừa bạo hành mình, con vẫn gọi người đó là “bố”.

Bố mẹ ly hôn. Bố lấy vợ mới, mẹ cũng lấy chồng. 7 tuổi, cô con gái nhỏ theo mẹ về sống cùng “bố mới”. Tưởng rằng, mẹ có tổ ấm mới thì mình cũng ấm êm. Tưởng rằng, gọi một người khác là bố thì có thể bù đắp khuyết thiếu vì không được ở cùng bố ruột. Nào ngờ, ấm êm chưa thấy, đã chịu đớn đau.

Hôm mẹ vắng nhà, trong căn phòng trọ nhỏ lúc đêm khuya, một mình con đối diện với những đòn roi khắp cơ thể, những cú đánh bằng búa đinh giáng thẳng vào đầu đến rách da, chảy máu.

Người có thể làm điều tàn nhẫn với con như vậy không phải là kẻ thù, mà là người ngày ngày con vẫn gọi bằng một tiếng “bố”, hai tiếng “bố”, dù chẳng có quan hệ huyết thống máu mủ ruột rà.

Đáng nói hơn, người bố dượng vốn cũng là nạn nhân của bạo hành gia đình. Anh ta đã phải chịu không ít đòn roi từ chính bố mình từ ngày còn nhỏ, theo lời kể của mẹ anh ta.

Và bây giờ, anh ta lại đem những thứ anh ta từng phải chịu đựng giáng lên những đứa con. Người từng bị bạo hành lại trở thành kẻ bạo hành. Người từng chịu tổn thương lại nhẫn tâm làm tổn thương người khác. "Người khác” ấy không chỉ là con riêng của vợ, mà còn là cả hai đứa con ruột của hắn ta.

Bố dượng dùng búa đánh vào đầu con riêng của vợ: Một từ “ác” là không đủ - 1

Nhìn vết thương trên đầu bé gái do bố dượng dùng búa đinh đánh, khó ai có thể không xót xa (Ảnh: Hoàng Lam).

Khi uống rượu ít thì đánh ít, uống rượu nhiều thì đánh nhiều. Đây không phải là lần đầu cô gái nhỏ bị bố dượng đánh đập, nhưng đây là lần nặng nề và đau đớn nhất từ trước đến nay. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại xuất hiện.

Chuyện này không phải là không ai biết. Bà nội - mẹ của bố dượng - cũng biết, mẹ ruột của bé cũng biết. Nhưng rồi không hiểu sao, sự việc cứ thế qua đi. Để đến hôm nay, mọi chuyện đi đến cơ sự này.

Tôi không biết lý do gì khiến cuộc hôn nhân của mẹ bé với người chồng đầu tan vỡ. Tôi cũng không biết lý do gì khiến người mẹ ấy chọn tái hôn với người chồng hiện tại. Có thể là vì tình yêu, cũng có thể vì muôn vàn lý do khác mà người ngoài cuộc không thể hiểu.

Không ai trên đời này muốn kết hôn rồi lại ly hôn. Đó là chuyện chẳng đặng đừng, là kết cục hầu như không ai mong muốn. Nhưng nếu đã vấp ngã một lần, lần sau sẽ phải dò đường kỹ hơn trước khi bước. Thậm chí, nếu lo sợ hay cảm thấy không an toàn thì nên chọn dừng bước.

Những người mẹ, người bố nhận nuôi con nhỏ sau ly hôn, khi muốn tái hôn hãy nhớ một điều: Mình không chỉ chọn chồng, chọn vợ cho mình, mà còn chọn bố, chọn mẹ cho con mình.

Thói đời xưa nay vẫn có câu “khác máu tanh lòng”, không cầu mong người khác sẽ yêu thương con mình như con đẻ nhưng hãy chắc chắn họ là một người tử tế, nhân văn. Bởi nếu chọn sai, hậu quả nhiều khi không chỉ là đòn roi, nước mắt, mà còn là máu và cả sinh mạng.

Từng có những vụ án rúng động cả nước từ sự tàn ác của những người mang danh “mẹ kế”, “bố dượng”.

Đó là vụ cháu bé 8 tuổi ở TP.HCM bị bạn gái của bố đánh đập, bạo hành đến mất mạng. Rồi vụ bé gái 3 tuổi ở Hà Nội bị bố dượng đóng cả chùm đinh vào đầu. Và rất nhiều vụ bạo hành đã và vẫn đang diễn ra mà chưa bị phơi bày, hoặc bị chính người thân giấu nhẹm.

Những kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Nhưng ai sẽ trả lại cho các con một tuổi thơ hồn nhiên, những tháng ngày tươi đẹp? Ai sẽ xóa giúp các con những nỗi đau từng chịu, những vết sẹo đã liền da? Ai sẽ trả lại các con cuộc đời đáng lẽ ra còn rất dài và thênh thang phía trước? Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi đều không thể không khóc.

Một từ “ác” là không đủ, đó là sự tàn độc đến mất tính người. Điều đáng sợ nhất của những đứa trẻ bị bạo hành không chỉ là vết đau trên da thịt, mà còn là sự hoảng loạn về tinh thần. Giống như chúng ta bị giam cầm cùng một con thú dữ, lúc nào cũng nơm nớp, lo sợ bị tấn công mà không biết làm thế nào để chống đỡ, thoát ra.

Cũng có những người cha, người mẹ biết con mình bị mẹ kế, bố dượng bạo hành nhưng vẫn làm ngơ, không hề lắng nghe con. Họ còn cho rằng, trẻ con hư thì phải dạy, “thương cho roi cho vọt”. Thậm chí, có những người còn là đồng phạm cùng chồng, vợ làm hại con mình.

Đối với một đứa trẻ, cha mẹ không chỉ là người sinh ra, nuôi dưỡng, mà còn là cả bầu trời, là nơi chúng có thể vẫy vùng trong tự do yêu thương bởi sự an toàn và chở che.

Vậy nên, nếu không thể giữ cho con một mái ấm đủ đầy tình yêu thương của mẹ cha thì ít nhất cũng hãy biết bảo vệ, che chở con mình trước những nguồn nguy hiểm khác mang danh “gia đình”.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, ly hôn không hề đáng sợ. Điều quan trọng là sau cuộc hôn nhân đổ vỡ đó, những đứa trẻ sẽ sống thế nào? Yêu con không phải bằng lời, bằng nước mắt, bằng sự hối hận muộn màng. Yêu con tức là phải chở che, bảo vệ.

Và mỗi chúng ta - những người đã làm cha, làm mẹ - có lẽ nên có những cái giật mình. Có phải đôi khi chúng ta cũng thờ ơ với những cảnh bạo hành xung quanh mình không?

Người ta đánh con, nhân danh “dạy con” để bạo hành con và chúng ta cho rằng “con họ, họ đánh, họ dạy không phải việc của mình” để rồi vô tình lướt qua những đòn roi hằn lên da con trẻ.

Luật pháp không cho phép cha mẹ dạy con bằng bạo lực. Trẻ con không thể tự bảo vệ mình và các con cần được người khác bảo vệ. Dù chúng ta có thể không phòng bị được, ít nhất cũng sớm giúp các con thoát khỏi những đọa đày về cả tinh thần và thể xác.

Và cuối cùng, vẫn là một câu tôi từng viết và nay viết lại: Nếu không đủ yêu thương, xin đừng chọn làm mẹ kế, đừng chọn làm bố dượng, đừng chọn làm cha mẹ của những đứa trẻ không do mình sinh ra. Bởi yêu con của người khác là một việc không hề dễ dàng.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Lê Giang