Lén cất ảnh con dâu trong ví, bố chồng nói sự thật khiến tôi xấu hổ
Tôi từng kính trọng bố chồng khi đã nhiệt tình dạy dỗ tôi từ những ngày đầu chập chững làm dâu trong gia đình nề nếp. Nhưng chỉ vì một tấm ảnh nhỏ, mọi thứ trong tôi đã đổ vỡ.
Tôi về nhà chồng khi mới 26 tuổi. Tôi cưới người đàn ông hiền lành, chân chất mà tôi yêu suốt thời đại học.
Nhà chồng chỉ có bố chồng và vợ chồng tôi, mẹ chồng mất sớm. Bố chồng tôi ngoài 60 tuổi, dáng người gầy gò, nói năng nhỏ nhẹ, ít khi bộc lộ cảm xúc.
Những năm đầu, cuộc sống trong nhà khá yên bình. Tôi chăm lo việc bếp núc, đi chợ, dọn dẹp, còn bố chồng hay giúp tôi cắt cỏ, hái rau, trông cháu.
Ông ít nói nhưng đôi khi lại khiến tôi xúc động bởi những hành động nhỏ. Bố chồng có khi gói cho tôi phần bánh nếp, mang cho ít trái cây chín, dặn tôi ăn cho có sức.
Tôi từng kể với bạn bè rằng, mình thật may mắn vì có một người bố chồng tình cảm và tử tế.

Tôi đã tránh mặt bố chồng khi phát hiện ra trong ví ông để ảnh của tôi (Ảnh minh họa: KD).
Cho đến một ngày, tôi tình cờ phát hiện ra điều khiến tôi không thể ngủ yên suốt nhiều tuần liền. Hôm đó là buổi chiều cuối tuần, chồng tôi đi công tác xa, còn bố chồng ra ngoài thăm họ hàng. Khi dọn đồ giặt, tôi thấy chiếc quần của ông có ví rơi ra.
Tôi định đặt lại lên bàn thì tờ tiền trong ví rơi xuống. Tôi cúi nhặt và trong khoảnh khắc ấy, tấm ảnh nhỏ lẫn giữa những giấy tờ cũ khiến tôi khựng lại.
Đó là ảnh tôi, tấm ảnh chụp hôm sinh nhật năm ngoái, khi cả nhà đi ăn. Tôi ngồi cạnh chồng nhưng trong bức ảnh, ông đã cắt phần còn lại, chỉ giữ lại khuôn mặt tôi.
Tôi đứng sững, tim đập mạnh, cảm giác vừa sợ hãi, vừa bàng hoàng. Không thể lý giải nổi tại sao bố chồng lại giữ tấm ảnh đó trong ví.
Ban đầu, tôi cố trấn an bản thân, có thể ông chỉ quý mến tôi như con gái. Nhưng càng nghĩ, tôi càng không thấy yên. Nếu thật sự chỉ là tình thân, tại sao ông lại cắt bỏ hình của con trai?
Tôi đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ. Nhưng từ hôm đó, ánh mắt tôi nhìn ông đã khác. Mỗi khi ông nhìn tôi lâu hơn một chút, tôi đều thấy bất an.
Có lần, ông đứng sau lưng, gọi tôi rất khẽ chỉ để hỏi: “Con nấu gì thế?”. Nhưng tôi giật mình như thể có ai chạm vào nỗi sợ sâu kín.
Tôi bắt đầu tránh ông. Cố gắng đi làm sớm hơn, về muộn hơn, hạn chế nói chuyện. Ông nhận ra sự thay đổi ấy, ánh mắt lộ rõ sự buồn bã.
Ông không hỏi, chỉ im lặng nhưng chính sự im lặng ấy khiến tôi càng sợ. Có những buổi tối, khi nghe tiếng ông trở mình trong phòng bên, tôi lại trằn trọc không ngủ được, dằn vặt giữa việc nói ra hay giữ im lặng để giữ hòa khí gia đình.
Sau nhiều ngày đắn đo, tôi quyết định kể chuyện này với chồng. Anh nghe xong, im lặng rất lâu. Cuối cùng, anh chỉ nói: “Có thể em hiểu nhầm. Bố vốn thương em, đôi khi ông coi em như hình bóng của mẹ ngày xưa”.
Tôi sững người. Đúng là tôi có nghe hàng xóm kể, mẹ chồng tôi thời trẻ hiền lành, dịu dàng, dáng người cũng mảnh khảnh giống tôi. Nhưng liệu sự giống nhau ấy có thể khiến ông giữ ảnh con dâu trong ví hay không?
Tôi không dám hỏi thẳng nhưng trong lòng vẫn ám ảnh. Ranh giới giữa tình thân và cảm xúc lệch lạc khiến tôi không thể sống yên. Tôi sống trong ngôi nhà ấy mà luôn nơm nớp, như người lạc giữa một vùng tối không biết lối ra.
Rồi một buổi chiều, khi tôi đang dọn bàn thờ, bố chồng gọi tôi ra hiên. Ông nói, giọng run run: “Bố xin lỗi vì đã làm con sợ. Bố biết con phát hiện tấm ảnh ấy. Bố không có ý gì xấu.
Hôm đó, bố định cắt nhỏ tấm ảnh cả nhà để vừa chiếc ví nhưng dao lỡ làm hỏng phần của Nam. Bố thấy ảnh con cười tươi nên không muốn bỏ đi, giữ trong ví như một niềm vui nhỏ”.
Tôi lặng đi. Suốt thời gian qua, tôi đã sống trong nỗi sợ hãi do chính trí tưởng tượng của mình tạo ra. Có lẽ vì những lời đồn đoán, vì xã hội vốn nghi ngại mối quan hệ giữa bố chồng và con dâu nên tôi tự dựng nên bức tường ngờ vực.
Giờ đây, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy xấu hổ vì sự nghi ngờ của mình. Nhưng có lẽ, đó là phản xạ của một người phụ nữ phải học cách tự bảo vệ mình giữa những giới hạn mong manh của đạo lý và cảm xúc.
Cuộc sống sau đó vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn chăm sóc bố chồng như trước nhưng lòng đã thận trọng hơn và cũng thấu hiểu hơn.
Có lẽ, thứ đáng sợ nhất không phải là tấm ảnh trong ví, mà là những điều ta tự tưởng tượng quá mức trong đầu.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.