Họp lớp không thấy mối tình đầu, tôi lập tức về quê sau khi biết một tin

Như Ý Cát Tường 23/10/2025 11:00

Ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi suy nghĩ mãi mới đăng ký tham gia họp lớp. Trái với tưởng tượng của tôi, Hải không đến. Nghe bạn bè kể, tôi mới biết...

Có lẽ nào, tôi đã gây nghiệp và đang phải trả giá?

Tôi và Hải yêu nhau từ năm thứ hai đại học. Bắt đầu từ tình bạn rồi chuyển sang yêu, chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm gắn kết giống như người thân, chứ không đơn giản chỉ là yêu đương.

Ra trường một thời gian, Hải trở thành kỹ sư giám sát nhưng phải chuyển công tác vào tận Đồng Nai. Tôi đỗ phỏng vấn vào làm cho một tập đoàn tại Hà Nội. Chúng tôi vẫn hứa hẹn cùng nhau nhưng đường hướng cụ thể thế nào, cả hai đều chưa tính được.

Yêu xa thì muôn đời không dễ. Chúng tôi xảy ra nhiều hiểu lầm, hờn dỗi, cãi cọ triền miên. Đúng lúc này, bên cạnh tôi xuất hiện người tên Dũng: Tử tế, giỏi giang, có vị trí và tương lai xán lạn.

Anh ta tán tỉnh, theo đuổi tôi mạnh mẽ. Nhìn vào bàn cân, đủ thấy một bên là mối tình không có tương lai, một bên là người ở cạnh có đủ tố chất khiến tôi an tâm, tin tưởng. Tôi xiêu lòng với Dũng nên quyết định nhắn tin chia tay Hải.

Họp lớp không thấy mối tình đầu, tôi lập tức về quê sau khi biết một tin - 1

Nghe tin về bạn trai cũ, tôi thực sự đau lòng (Ảnh minh hoạ: TD).

Trong lòng tôi thực sự nghĩ chia tay là cách tốt nhất cho chúng tôi. Tận 3 ngày sau, Hải mới trả lời. Hải buồn nhưng nếu tôi đã quyết thì anh đồng ý. 6 tháng sau, tôi làm đám cưới với Dũng.

Thời gian hạnh phúc của tôi kéo dài được nửa năm. Đàn ông khi yêu và sau cưới dường như là hai người khác biệt. Khi trước, Dũng ga lăng, ấm áp bao nhiêu, quan tâm, nhẹ nhàng, thấu hiểu bao nhiêu. Sau cưới, anh ta vô tâm, gia trưởng, lạnh nhạt, lười biếng bấy nhiêu.

Thực ra, không hẳn là tôi trách Dũng. Bản chất Dũng là người đàn ông ham mê công việc. Hứng thú của anh ta là tiền bạc, sự nghiệp và ước muốn được chinh phục. Cho nên khó đòi hỏi anh ta sáng đi làm, tối về ăn cơm với vợ.

Thời gian đầu, tôi chủ động tránh thai vì nghĩ cả hai cần tập trung phát triển sự nghiệp. Nhưng về sau, tôi muốn hôn nhân của mình được gắn kết hơn nên thả lỏng, không dùng bất cứ biện pháp phòng tránh nào.

3 năm tiếp theo, tôi vẫn không đậu thai. Sự kết nối giữa hai vợ chồng lỏng lẻo tới mức chỉ một lần phát hiện chồng đi khách sạn với gái, tôi chấp nhận buông tay. Một cuộc ly hôn không cãi cọ, không nước mắt, không con cái, không cần phân chia tài sản.

Xưa giờ, chúng tôi tiền ai, người ấy giữ. Ngôi nhà đang ở, xe anh đi đều đứng tên bố mẹ anh. Nói không buồn là không đúng. Ngày trở về với bố mẹ đẻ, tôi hoàn toàn không nhận được bất cứ thứ gì từ chồng. Tuy tôi độc lập, tự lo được cho mình, tôi vẫn rất tủi thân.

Ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi suy nghĩ mãi mới đăng ký tham gia họp lớp. Trái với tưởng tượng của tôi, Hải - mối tình đầu của tôi - không đến. Bạn thân của Hải nói cuộc sống của anh hiện không mấy ổn.

Trong lần đi thị sát, chẳng hiểu Hải lơ đễnh kiểu gì mà bị chấn thương rất nặng, sau đó xin về quê lập nghiệp. Nhưng công việc kinh doanh cũng không khả quan. Thất bại liên tiếp khiến Hải thu mình, tự ti, bỏ bê bản thân, xa lánh mọi người.

Ngay cả bạn thân, Hải cũng hạn chế gặp. Tìm hiểu kỹ lưỡng, tôi phát hiện, năm Hải bị chấn thương cũng đúng là năm mà chúng tôi chia tay. Trong sâu thẳm, tôi cho rằng, cuộc chia tay với tôi năm đó có lẽ là nguyên nhân khiến Hải mất tập trung, dẫn tới chấn thương.

Chính tôi góp phần vào một chuỗi thất bại sau này của Hải. Tôi tự lái xe về quê tìm Hải nhưng gần như đứng hình khi thấy Hải bây giờ. Bao nhiêu năng lượng, thần thái ngày xưa bay biến, nhường chỗ cho người đàn ông đen gầy, dáng đi bị lệch hẳn sang một bên nhìn rất thương.

Tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn người ngày xưa từng là tình yêu của mình. Trên đường về, tôi đã khóc. Nhìn lại tôi trong bộ váy áo điệu đà, ngồi ô tô thơm phức, tôi tự hỏi thực ra tôi có gì hơn anh?

Ngoài chiếc xe là tài sản lớn duy nhất còn lại sau cuộc hôn nhân, tôi gần như tay trắng. Không nhà cửa, không có khả năng sinh con, giờ lại cõng trên người cảm giác tội lỗi vì đã hủy hoại tương lai của một con người, tôi hối hận vô cùng.

Có lẽ nào, tôi gây nghiệp và đang phải trả giá? Tôi bị sự ân hận giày vò. Tôi muốn vào gặp Hải để xin lỗi. Nhưng Hải có lòng tự trọng rất cao, giờ gặp lại, liệu anh có chấp nhận lời xin lỗi của tôi không? Hay giữa chúng tôi lại càng thêm oán hận?

Tôi phải làm sao để không bị anh xua đuổi? Tôi chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm của mình thôi...

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Như Ý Cát Tường