Ngày giỗ bố, mẹ kế đặt một chiếc phong bì trên bàn thờ khiến tôi sửng sốt

PV 24/10/2025 00:00

Giỗ bố năm ấy, tôi về. Tôi không thấy mẹ kế đâu, chỉ thấy trên bàn thờ một phong bì dày và tờ giấy được đặt cẩn thận cạnh bát hương.

Tôi sinh ra thì mẹ tôi mất. Người ta nói, mẹ mất vì băng huyết sau sinh, chỉ cần được đưa lên bệnh viện tuyến trên thì đã qua khỏi. Nhưng bố tôi chần chừ, sợ tốn, sợ xa.

Mỗi khi nghe hàng xóm kể lại, trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi oán hờn. Tôi trách bố, trách ông đã không giữ mẹ lại cho tôi.

Khi lòng hận thù che mờ đôi mắt

Căn nhà khi ấy trống trải và đau buồn. Ngày bố đi bước nữa, tôi mới 6 tuổi. Bà ấy là y tá ở trạm xá xã, nhanh nhẹn, nói năng nhỏ nhẹ, khác hẳn hình dung của tôi về người phụ nữ sẽ thay mẹ.

Mẹ tôi ngày xưa là công nhân, lam lũ, hiền lành. Tôi không biết mẹ thật ra thế nào nhưng tôi vẫn tin, mẹ tôi tốt đẹp hơn bà ta gấp trăm lần.

Tôi không ưa bà, đơn giản vì tôi không muốn ưa. Trong truyện cổ tích, mẹ kế bao giờ cũng độc ác nên tôi tin bà cũng thế. Bà nấu cơm cho tôi, giặt áo cho tôi, hỏi tôi chuyện học hành, tất cả tôi đều cho là giả tạo. Tôi nghĩ, bà làm để lấy lòng bố, để ông yêu thương bà nhiều hơn, chứ thương tôi làm gì.

Cả tuổi thơ, bố và tôi như hai kẻ đối nghịch. Ông nghiêm khắc, tôi bướng bỉnh, cứ mở miệng là cãi nhau. Mẹ kế đứng giữa khuyên can, nói những lời nghe vừa hiền, vừa ngọt nhưng tôi chỉ thấy khó chịu.

Khi bà sinh một cô con gái, tôi ghét nó ngay từ khi chưa kịp nhìn mặt. Tôi thấy bố cưng nựng nó, còn tôi lại nghe toàn lời mắng mỏ. Mỗi lần ông bế nó, tôi lại nghĩ đến mẹ mình - người mà ông đã không cứu được. Nỗi hận ấy lớn lên theo từng năm tháng, âm ỉ mà dai dẳng. Tôi coi cả nhà như kẻ thù.

Ngày giỗ bố, mẹ kế đặt một chiếc phong bì trên bàn thờ khiến tôi sửng sốt - 1

Mẹ kế có phải là mẹ? (Ảnh minh họa: KD).

Tôi học không giỏi, chẳng mấy năm đã bỏ. Ra đời sớm, tôi đi làm công nhân trong một xưởng gỗ. Đồng lương ít ỏi nhưng cũng đủ để tôi không phải ngửa tay xin ai. Tôi ít khi về nhà.

Mỗi lần về, không khí nặng nề đến mức chỉ cần một câu nói lệch là nổ ra cãi vã. Bố tôi già, bệnh nhiều, tôi vẫn không thương nổi. Đến khi ông nằm xuống, tôi chẳng khóc. Tôi chỉ thấy lạnh.

Ngày tang bố, tôi hỏi mẹ kế rằng, sổ đỏ giờ thế nào? Bà nói: “Tên hai vợ chồng. Giờ ông mất rồi, vẫn là đồng sở hữu. Con ở đây cũng là nhà con, chứ có ai đuổi đâu”. Tôi nghe mà như bị chọc tức. Tôi gằn giọng: “Nhà của bố tôi, sao lại của bà?”.

Bà nhìn tôi, thở dài. Tôi nổi khùng, mắng bà chiếm đoạt, bảo bà tham lam, độc ác. Cả xóm nhìn, bà im lặng, chỉ có tôi là la hét như một kẻ mất lý trí.

Sau đám tang, tôi bỏ đi xa, làm ăn chỗ khác. Năm nào giỗ bố, tôi cũng về, cũng hỏi chuyện sổ đỏ. Bà vẫn trả lời y hệt: “Giờ chưa sang tên được, thủ tục rườm rà lắm”.

Tôi lại tức, lại trách móc rồi bỏ đi. Trong lòng tôi, bà mãi là kẻ đã cướp hết: Bố tôi, căn nhà và cả những gì tôi cho là công bằng.

Khi hận thù hóa thành xót xa

Một ngày, tôi nghe tin mẹ kế bị ung thư giai đoạn cuối. Tôi không ngạc nhiên, chỉ thấy lòng hả hê. Tôi nghĩ, bà mất thì nhà tất nhiên sẽ là của tôi. Cùng lắm chia cho cô em gái cùng bố khác mẹ một nửa. Tôi thấy đời công bằng biết bao.

Giỗ bố năm ấy, tôi về. Không thấy bà đâu, chỉ thấy trên bàn thờ một phong bì dày và tờ giấy được đặt cẩn thận cạnh bát hương. Trong đó là giấy ủy quyền, bà đã làm thủ tục chuyển toàn bộ phần đất của bà cho tôi.

Kèm theo đó là một lá thư, chữ run run: “Con à, mẹ biết con khổ, mẹ biết con giận. Nhưng mẹ già rồi, bệnh cũng nặng, không biết còn được bao lâu. Mẹ chỉ mong con có chỗ ở yên ổn, đừng đi xa mãi. Đất này là của mẹ với bố con, giờ ông đi rồi, mẹ để lại cho con. Mẹ ra Hà Nội ở với em con, chờ đến ngày đoàn tụ với bố”.

Tôi sững người. Cái người mà tôi hận suốt 20 năm hóa ra chẳng hề thù ghét tôi. Bà thương tôi theo cách của bà, lặng lẽ, bền bỉ, chịu đựng. Còn tôi, tôi chỉ biết oán trách, mắng mỏ, hằn học. Tôi thấy mình thật nhỏ nhoi, hèn hạ.

Tôi nhớ lại những năm tháng cũ. Bà nấu cho tôi ăn, lo cho bố tôi thuốc men, khâu áo tôi rách, để dành tiền mua vở cho tôi. Bà chưa bao giờ mắng tôi nặng lời, dù tôi từng hỗn xược đến mức không thể tha thứ.

Tôi cầm sổ đỏ, thứ mà ngày xưa tôi từng nghĩ là tất cả mà thấy trống rỗng đến lạ. Tôi ngồi trong căn nhà ấy, nhớ đến từng buổi chiều bà quét sân, từng bữa cơm có canh rau tập tàng, nhớ cả tiếng ho của bố tôi trong đêm. Tất cả đều tan biến, chỉ còn lại tôi với nỗi ân hận muộn màng.

Nhiều lúc, tôi muốn bắt chuyến xe ra Hà Nội chỉ để nhìn bà một lần, gọi một tiếng “mẹ”. Chỉ một tiếng thôi rồi muốn ra sao thì ra.

Nhưng tôi lại ngập ngừng. Tôi sợ đối diện với bà, sợ nhìn vào đôi mắt hiền lành ấy mà không nói nên lời. Tôi cũng sợ bà sẽ không nhận tôi, hay chỉ nhìn tôi cười yếu ớt như một kẻ khách xa lạ. Có lẽ, bà đã buông bỏ, chỉ còn tôi là chưa thể.

Giờ tôi có nên bước đến bên giường bệnh, cầm bàn tay gầy gò ấy mà nói “Mẹ ơi, con xin lỗi” không?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Vinh Quang

PV