Chồng tránh “thân mật” suốt một năm, tôi thương anh vô cùng khi biết lý do
Tôi đã nghi ngờ chồng, trách móc bản thân suốt thời gian dài chỉ vì chồng không còn muốn “gần gũi” với tôi.
Tôi từng nghĩ, sự xa cách trong hôn nhân chỉ đến khi người ta già nua, khi sức khỏe yếu đi hoặc tình cảm cạn kiệt sau nhiều năm chung sống.
Nhưng không, tôi mới chỉ 40 tuổi, chồng tôi cũng vậy. Ở độ tuổi đáng lẽ còn nhiều khát khao, còn có thể cùng nhau vun đắp tình yêu, anh lại dửng dưng, lạnh nhạt.
Một năm nay, tôi không còn cảm nhận được sự gần gũi giữa hai vợ chồng. Ban đầu, tôi nghĩ do anh bận rộn với công việc. Anh làm trong lĩnh vực xây dựng, thường đi sớm về khuya, điện thoại lúc nào cũng dính liền với tay.
Tôi hiểu, đàn ông có những áp lực riêng. Nhiều khi anh vừa ăn cơm, vừa trả lời tin nhắn khách hàng, tôi chỉ biết im lặng. Tôi không muốn trở thành người vợ càm ràm, soi mói.
Nhưng rồi mọi chuyện cứ kéo dài. Càng ngày, anh càng ít nói. Khi tôi cố gắng gần gũi, anh thường né tránh bằng lý do mệt mỏi. Có hôm tôi chủ động, anh còn gắt lên: “Em đừng phiền anh nữa được không?”. Câu nói ấy như lưỡi dao cứa vào lòng tôi.

Tôi tìm đủ mọi cách để "hâm nóng" tình cảm nhưng chồng vẫn thờ ơ (Ảnh minh họa: Sina).
Tôi bắt đầu tự ti. Soi mình trong gương, tôi thấy rõ nếp nhăn nơi khóe mắt, vùng bụng nhão sau hai lần sinh nở. Tôi đã không còn là cô gái mà anh từng say mê thuở mới yêu. Tôi cố thay đổi. Tôi tập thể dục, dưỡng da, cắt tóc, mua vài bộ đồ ngủ mới.
Tôi còn đặt cả lọ nước hoa anh từng khen. Nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích. Anh vẫn thờ ơ, vẫn giữ khoảng cách lạnh lùng như giữa hai người xa lạ.
Tôi từng nghi ngờ anh có người khác. Một người đàn bà nhạy cảm như tôi đâu dễ bị lừa bởi hai chữ "bận rộn".
Nhưng rồi tôi lại tự trấn an. Điện thoại của anh không có gì bất thường, anh về nhà đúng giờ, không thay đổi phong cách. Chẳng có dấu hiệu nào của ngoại tình, chỉ có sự vô cảm. Một sự vô cảm kéo dài, mệt mỏi và khiến tôi héo hắt từng ngày.
Tôi từng định nói chuyện thẳng thắn với anh. Nhưng mỗi khi tôi mở lời, anh chỉ đáp gọn: “Anh không sao, chỉ là áp lực thôi”. Rồi anh quay đi. Tôi dần sợ phải nói, sợ phải đối diện với ánh mắt trống rỗng của người đàn ông từng là cả thanh xuân của mình.
Một lần, khi dọn phòng làm việc của anh, tôi vô tình thấy một tờ giấy hẹn khám của bệnh viện nam khoa, gấp kỹ trong ngăn kéo. Ngày hẹn là 3 tháng trước, tim tôi đập mạnh. Hóa ra, anh có vấn đề nhưng anh không hề nói.
Tối hôm đó, tôi chủ động nấu món anh thích, chờ anh về để gợi chuyện. Tôi nói nhẹ nhàng rằng, tôi đã thấy tờ giấy hẹn khám của anh.
Anh sững lại, tránh ánh mắt tôi. Một lát sau, anh khẽ nói: “Anh không ngoại tình, cũng không hết yêu em. Chỉ là anh thấy mình không còn đủ bản lĩnh làm chồng nữa”.
Tôi im lặng. Nước mắt tôi trào ra mà không kìm được. Suốt bao tháng trời, tôi tự trách bản thân, tự nghi ngờ, tự làm mình khổ. Tôi đâu biết anh cũng đang dằn vặt, đau đớn trong im lặng.
Anh kể, khoảng một năm trước, anh từng gặp tai nạn nhẹ trên công trường. Sau đó, sức khỏe không còn như trước.
Bác sĩ nói, anh bị rối loạn nội tiết, cần điều trị và tránh căng thẳng. Anh sợ tôi biết sẽ chán ghét, sợ mất đi hình ảnh người chồng mạnh mẽ. Thế là anh chọn im lặng, chọn cách lẩn tránh.
Tôi nghe mà thấy lòng nghẹn đắng. Hóa ra, sự lạnh lùng kia không phải vì hết yêu, mà vì tổn thương sâu trong lòng anh. Nhưng điều khiến tôi đau nhất là anh không tin tôi đủ bao dung để cùng anh vượt qua.
Từ hôm ấy, tôi chủ động hơn trong mọi việc. Tôi cùng anh đi khám, cùng động viên, cùng thay đổi lối sống. Dần dần, giữa chúng tôi có lại những cái chạm tay, những nụ cười ngượng nghịu như thuở mới yêu.
Tôi nhận ra, đôi khi người ta xa nhau không phải vì hết tình, mà vì sợ bị nhìn thấy những điểm yếu.
Có lẽ, hôn nhân bền vững không nằm ở đam mê, mà ở sự thấu hiểu và can đảm cùng nhau đi qua những khoảng tối. Tôi từng nghĩ mình mất chồng rồi nhưng hóa ra, chỉ là anh đang lạc lối trong chính nỗi sợ của bản thân.
Mỗi sáng thức dậy, tôi vẫn soi gương, vẫn thấy nếp nhăn, vẫn thấy mình không còn trẻ. Nhưng trong ánh mắt anh, tôi lại nhìn thấy sự dịu dàng trở lại.
Và tôi hiểu, điều quý giá nhất trong hôn nhân không phải là những đêm nồng nàn, mà là khi người ta vẫn chọn nắm tay nhau, ngay cả khi mọi thứ tưởng như đã nguội lạnh.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.