Ngày đăng ký kết hôn, tôi sốc nặng bỏ về vì... thẻ căn cước của bạn trai

Nguyễn Bá Thùy Liên 26/10/2025 08:15

Từ lúc trót mang bầu rồi quyết định cưới anh, tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những tưởng lúc ra mắt nhà anh đã là sốc nhất rồi, nào ngờ...

Tôi quen anh từ những ngày đầu vừa bước chân vào cuộc sống đại học. Thông qua những chuyến xe cuối tuần, tôi về quê thăm gia đình. Anh đến giản dị, chân chất, khác hẳn các chàng trai tôi từng gặp. Anh không nói những lời bay bổng, không mang hoa hồng, cũng chẳng thuộc tuýp người tri thức.

Anh là tài xế lái xe đường dài, đen sạm vì nắng gió, dáng người thô ráp, bàn tay chai sạn. Thế nhưng, ánh mắt anh lại khiến tôi tin tưởng. Tôi thấy ở đó một người đàn ông có thể che chở cho mình, dẫu khoảng cách giữa chúng tôi như cách biệt cả một thế giới.

Anh nói, anh sinh năm 1994, lớn hơn tôi vài tuổi. “Vậy là vừa đủ chín chắn mà vẫn trẻ trung”, tôi từng nghĩ vậy. Tôi yêu anh, yêu sự từng trải, yêu cả cách anh quan tâm tôi, vụng về nhưng chân thành. Và trong một phút yếu lòng, tôi đã trao cho anh tất cả.

Tình yêu ấy cuốn tôi đi, nhanh đến mức tôi không kịp nhận ra điều gì bất ổn. Gần 8 tháng yêu nhau, khi con người anh tôi vẫn chưa hiểu hết, ngang trái thay: Tôi có thai.

Tôi nhớ cảm giác hôm đó, tay run lên khi nhìn hai vạch đỏ trên que thử. Cả thế giới dường như sụp đổ. Tôi bối rối vô cùng, một cô sinh viên từng nỗ lực hết mình, đặt ra bao nhiêu dự định tương lai để thay đổi cuộc đời vốn vất vả từ nhỏ, là niềm tự hào của bố mẹ bỗng trở thành đứa con gái lỡ dại.

Ngày đăng ký kết hôn, tôi sốc nặng bỏ về vì... thẻ căn cước của bạn trai - 1

Yêu và tin tưởng hết lòng, tôi “trao hết” cho người yêu nhưng nhận lại chỉ là cú lừa (Ảnh minh hoạ: TD).

Tôi đã khóc rất nhiều trước khi đủ can đảm nói với bố mẹ. Mẹ sững người, bố im lặng rất lâu. Cả nhà tôi chìm trong không khí nặng nề, không ai tin được cô con gái ngoan ngoãn lại khiến họ phải “đi xin cưới” ngay từ năm nhất đại học.

Ngày hai gia đình gặp mặt, tôi mới lần đầu đến nhà anh. Căn nhà nhỏ nằm sâu trong con ngõ tối, nơi mẹ anh đón chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Và sự thật bắt đầu được phơi bày từ đây.

Mọi thứ khác xa với những gì anh từng kể. Anh nói, nhà anh có cửa hàng nhỏ, mẹ buôn bán, bố về hưu. Nhưng thực tế, họ sống chật vật, nghèo khó. Tôi không bận tâm chuyện vật chất nhưng trong lòng không khỏi lấn cấn: Tại sao anh phải nói dối?

Trong suốt bữa cơm, bố mẹ anh luôn giữ gương mặt lạnh lùng, câu nói cụt lủn, như thể tôi và bố mẹ mình là những người đến gây phiền toái. Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, tự nhủ rằng hoàn cảnh không quan trọng, miễn anh yêu mình thật lòng.

Nhưng rồi trong bữa cơm hôm ấy, một người họ hàng giải thích: “Thôi thì anh chị thông cảm, mẹ nó có bệnh từ hồi trẻ, đầu óc lúc nhớ lúc quên. Bố nó thì bị tai nạn lao động, giờ yếu và hay lên cơn…”.

Tôi ngước lên nhìn quanh, bố mẹ anh im lặng. Còn anh, anh chỉ cúi đầu ăn cơm, coi như không nghe thấy. Cảm giác bất an trong tôi bắt đầu lớn dần.

Nhưng cú sốc thực sự… đến vào ngày đi đăng ký kết hôn. Anh cán bộ phường nhìn vào căn cước của chúng tôi, vô tình hỏi đùa: “Lần đầu tiên, tôi làm đăng ký kết hôn cho cặp đôi chênh tuổi xa vậy đó. Cô dâu kém chú rể 16 tuổi, thế này thì chị được anh chiều lắm đấy”.

Tôi chưa kịp hiểu gì, vội nhìn vào căn cước của anh, dòng chữ “Năm sinh 1987”. Tôi nhìn anh, mong đó là nhầm lẫn. Nhưng không, tên anh và ảnh anh ở đó. Tôi ngỡ ngàng nhìn anh, chờ một lời giải thích.

Anh thản nhiên, nhún vai: “Anh nói vậy sợ chênh tuổi quá, em không chịu quen anh. Anh chưa có dịp nói lại với em. Nhưng chuyện nhỏ thôi mà, tuổi tác có gì quan trọng đâu”.

Đúng tuổi tác không quá quan trọng nhưng anh nói dối tôi lâu đến thế. Thêm cả chuyện anh nói dối về hoàn cảnh, tôi thấy mặt mình nóng lên. Muôn vàn câu hỏi vì sao lặp lại trong đầu. Tại sao anh phải nói dối tôi từ tuổi tác cho đến hoàn cảnh gia đình?

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như một con ngốc. Đây không chỉ là khoảng cách tuổi tác, mà là khoảng cách của sự trung thực. Anh đã lừa tôi, lừa cả gia đình tôi. Bằng tất cả sự tự tôn còn lại, tôi chọn dừng lại và bỏ về trong sự tròn mắt bất ngờ của cả văn phòng.

Bố tôi giận dữ đến mức định hủy hôn, mẹ khóc cạn nước mắt. Có người khuyên tôi bỏ đứa bé để “bắt đầu lại”, có người bảo “cưới cho xong”...

Suốt những ngày sau đó, cả nhà tôi như một cuộc hội chợ, đầy những người đến xem, người hiếu kỳ, người đồng cảm và người xót thương. Tôi thấy lạc lõng giữa những lời khuyên và ánh nhìn thương hại.

Đêm đó, tôi ngồi một mình, tay đặt lên bụng, nơi có một sinh linh bé nhỏ đang hình thành. Tôi từng được chẩn đoán bị đa nang buồng trứng, khả năng mang thai rất thấp.

Nghĩ đến điều đó, nước mắt tôi cứ trào ra. Đứa bé không có lỗi. Nhưng nếu sinh ra, con sẽ phải sống trong gia đình bắt đầu bằng sự lừa dối, liệu đó có phải là điều đúng đắn?

Những ngày sau, tôi không ăn, không ngủ. Mọi người đều nói tôi cần “tỉnh táo” nhưng chính họ cũng không biết phải tỉnh táo thế nào trong tình huống này.

Còn anh, anh đến xin gia đình và tôi tha thứ, nói sẽ chịu trách nhiệm, nói yêu tôi thật lòng. Nhưng tôi nhìn anh mà không còn nhận ra người đàn ông từng khiến mình tin tưởng. Bởi tôi không còn phân định được lời nào của anh là thật.

Tôi thấy trong ánh mắt anh vừa có sự hối lỗi, vừa có sự sợ hãi. Anh biết, anh đã mất tôi, dù tôi có chấp nhận đám cưới thì tình yêu cũng đã không còn.

Những ngày đó cứ tưởng rằng đã là khó khăn nhất với gia đình tôi, tưởng rằng chỉ cần im lặng thêm một thời gian, tính thương người của tôi sẽ xoá tan tất cả sự lừa dối của anh. Nhưng có lẽ, ông trời đang giúp tôi nhìn thấu một người đàn ông dối trá.

Một buổi sáng, tôi bỗng nhận được tin nhắn từ người lạ: “Chào em, chị từng là người yêu của chồng sắp cưới của em. Anh ta không lừa dối một mình em đâu, chị cũng từng giống em.

Chị đang làm mẹ đơn thân, chị có con với anh ta, con bé học lớp một rồi. Chị nói để em cân nhắc về một người chồng, người cha dối trá. Quyết định là ở em”.

Tôi gần như ngừng thở. Khi lấy đủ bình tĩnh, tôi mới dám gọi điện lại cho người phụ nữ kia để hẹn gặp cho rõ ngọn ngành. Sự thật quá tàn nhẫn, tôi chỉ là một con cừu non sống mãi trong “ván bài” tình yêu mà anh ta đặt sẵn. Hóa ra, không chỉ tuổi tác, mà cả “tự do” của anh cũng là dối trá.

Tôi rơi vào trống rỗng, gia đình tôi rơi vào bế tắc. Tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Bỏ con, tôi không thể. Giữ lại, tôi không đủ can đảm để đối diện với tương lai mịt mù.

Tôi sợ nhìn bố mẹ đau lòng, sợ cảnh thấy họ chưa làm bố mẹ xong đã phải làm ông bà, phải còng lưng làm việc vì “con dại cái mang", sợ miệng đời, sợ chính bản thân mình.

Tôi phải làm gì đây?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Nguyễn Bá Thùy Liên