Tôi từng sống cạnh người đàn ông khôn lỏi, ích kỷ

26/10/2025 15:00

Những năm tháng tôi còng lưng lo toan hóa ra chỉ là đóng góp vô hình, không ghi nhận, không quyền lợi, không tiếng nói.

Nhân đọc bài viết, trong đó người chồng tự hỏi: "Tôi có ích kỷ không khi để vợ lo những khoản chi tiêu lặt vặt trong nhà như ăn uống, điện nước, chợ búa, còn mình giữ tiền để lo việc lớn như nhà cửa, xe cộ?", tôi bỗng rùng mình. Tôi từng sống cạnh một người đàn ông như thế: khôn lỏi, ích kỷ và luôn nghĩ mình đúng. Anh ấy tự hào rằng mình là người đàn ông biết tính xa, biết vun vén cho tương lai. Còn tôi, trong mắt anh, chỉ biết loay hoay với mớ chuyện vặt vãnh như tiền chợ, tiền điện, tiền sữa cho con, tiền quà biếu hai bên nội ngoại.

Nhưng chính những chuyện nhỏ ấy mới là thứ giữ một mái nhà đứng vững. Anh có biết, bao nhiêu chuyện nhỏ cộng lại thành cả một gánh nặng đè lên vai tôi mỗi ngày?Anh giữ tiền để lo việc lớn và quả thật, những việc ấy nhìn thấy được: căn nhà, chiếc xe đều đứng tên anh. Còn tôi, những đồng tiền chợ, tiền sinh hoạt, chẳng có gì để chứng minh cả.

Tôi từng sống cạnh người đàn ông khôn lỏi, ích kỷ

Tiền trôi đi cùng tháng ngày, cùng những bữa cơm nóng, những bộ quần áo sạch, những viên thuốc lúc ốm và cả những giấc ngủ không tròn vì lo sao cho nhà đủ ấm. Nếu suốt ngần ấy năm, tôi không phải oằn mình gánh "chuyện nhỏ", có lẽ giờ tôi đã có thể mua được nhà, được xe như anh. Nhưng tôi chọn lo cho gia đình, còn anh chọn lo cho bản thân dù luôn nói là nhà ấy, xe ấy của anh cũng là của tôi.

Ngày có biến cố, tôi ra đi tay trắng. Anh nói nhẹ như không: "Anh đã lo hết nhà cửa rồi còn gì?" nhưng căn nhà đó đâu còn là của tôi. Những năm tháng tôi còng lưng lo toan hóa ra chỉ là đóng góp vô hình, không ghi nhận, không quyền lợi, không tiếng nói. Người đàn ông như anh, tưởng là khôn, thật ra lại quá lười yêu thương. Anh tính toán từng đồng, nhưng không biết tình cảm cũng cần được đầu tư. Anh khôn với vợ, nhưng lại dại với hạnh phúc của chính mình. Anh sợ mất tiền mà cuối cùng mất luôn người vợ từng coi anh là tất cả.

Phụ nữ chúng tôi không cần một người chồng "biết tính toán", mà cần một người biết chia sẻ. Bởi hôn nhân không phải cuộc đua xem ai góp nhiều hơn, mà là hành trình cùng nhau xây tổ ấm. Đừng để đến lúc người phụ nữ rời đi, anh mới nhận ra: thứ anh giữ được là tài sản, còn thứ anh mất đi là tình người. Tôi đã từng yêu, từng tin, từng cam chịu. Giờ tôi chỉ muốn nói một lời với những người đàn ông đang đọc bài này: Đừng khôn lỏi trong chính mái nhà của mình, vì đôi khi, cái "lời" mà anh cố giữ, lại chính là cái "lỗ" của cả một đời người.

Thu Quỳnh