Hai lần giúp người trong ngày, tôi không nhận được lời cảm ơn

26/10/2025 21:00

Tôi không buồn vì họ không biết ơn tôi, chỉ buồn vì xã hội ngày nay, những phép lịch sự bình thường nhất dường như dần bị quên lãng.

Chuyến xe từ Hà Nội về quê hôm ấy không có gì đặc biệt, trời không nắng gắt, cũng chẳng mưa. Tôi đứng ở bến xe, giữa dòng người chờ đợi lặng lẽ, ai nấy đều mải theo nhịp sống riêng của mình. Khi đang ngó quanh, tôi bỗng thấy một người đàn ông trung niên cũng đang đợi chuyến xe buýt. Vì vô tình, ông đánh rơi chiếc điện thoại từ túi quần mà không biết. Tôi gọi nhắc: "Anh ơi, anh đánh rơi điện thoại". Ông ta quay lại, cúi xuống nhặt, rồi lặng lẽ bỏ đi, chẳng nói một lời. Tôi cũng không chấp, chỉ thấy hơi buồn, nghĩ bụng, chắc ông ấy đang bận tâm chuyện gì đó.

Hai lần giúp người trong ngày, tôi không nhận được lời cảm ơn

Xe khách về quê khởi hành sau đó không lâu. Ngồi trên xe, tôi nhìn ra ngoài cửa kính, hàng cây ven đường lùi lại phía sau như những vệt ký ức. Đến khi xe dừng ở một thị trấn nhỏ, một thanh niên trẻ bước xuống. Cậu ta hấp tấp rời ghế, đánh rơi chùm chìa khóa lăn ra mặt ghế. Tôi gọi với theo: "Em ơi, chìa khóa kìa". Cậu quay lại nhặt lên, rồi bước đi không một lời đáp, không cả một cái gật đầu.

Hai lần trong cùng một ngày, hai người khác nhau cùng sự im lặng. Tôi không buồn vì họ không biết ơn tôi, chỉ buồn vì dường như trong xã hội hôm nay, những phép lịch sự bình thường nhất đang dần bị quên lãng. Một lời cảm ơn đâu tốn gì nhưng nó có thể làm ấm lòng người khác, khiến cho thế giới quanh ta trở nên dễ chịu hơn. Tôi vẫn sẽ tiếp tục nhắc ai đó khi họ đánh rơi vật gì, bởi đó là điều nên làm. Không phải để được cảm ơn, mà để mình không trở thành người dửng dưng giữa đời.

Nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn mong một ngày nào đó những lời cảm ơn sẽ trở lại tự nhiên, giản dị, như hơi thở của một xã hội biết tôn trọng và yêu thương nhau. Những phép lịch sự nhỏ bé ấy, suy cho cùng, chính là thước đo của nhân cách. Khi ta quên nói "cảm ơn", thế giới không sụp đổ; nhưng khi nhiều người cùng quên, thế giới sẽ lạnh đi một chút. Tôi chọn tiếp tục sống tử tế, dù đôi khi chỉ nhận lại sự im lặng. Vì tôi tin rằng, lòng tốt không cần lời đáp, nhưng lời cảm ơn, nếu có, sẽ khiến lòng tốt nở hoa.

Mai Ngọc