Khách Mỹ 'tìm thấy hạnh phúc' khi đến Việt Nam
Hành trình đến Việt Nam giúp Susan tìm lại niềm vui sống, cảm nhận tình người qua những điều giản dị mà cô gọi là "không tiền nào mua được".
Susan, 50 tuổi, đến từ Mỹ, đang tận hưởng những ngày tự do, hạnh phúc "chưa từng có" ở Đà Nẵng. Buổi sáng của cô bắt đầu bằng cà phê, dạo biển và tham gia lớp nhảy cùng người dân địa phương. 10 năm trước, người phụ nữ đầy năng lượng này từng sống trong áp lực công việc đến kiệt sức.
Susan từng có 25 năm làm trong lĩnh vực tư vấn phần mềm, thành công mang lại cho cô mức lương cao, vị thế đáng mơ ước, nhưng cũng lấy đi gần cạn năng lượng sống. Hợp đồng ngày một nhiều, lượng khách hàng tăng, kéo theo áp lực và trách nhiệm công việc đè nặng, khiến Susan kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

"Một năm trước khi nghỉ việc, tôi đã cố gắng xoay chuyển, nhưng không thể khiến mọi thứ dễ thở hơn, tôi từng không nhận ra chính mình", cô nói.
Bước sang tuổi 40, Susan quyết định dừng lại, xin nghỉ việc, đi thiện nguyện ở châu Phi, học lấy chứng chỉ huấn luyện sức khỏe, dành thời gian cho gia đình và bắt đầu hành trình chu du khắp thế giới.
Năm 2017, Susan lần đầu đến Việt Nam, thực hiện chuyến du lịch trong ba tháng từ Bắc vào Nam. Việt Nam khi đó chỉ là một điểm dừng trong hành trình du lịch vòng quanh thế giới của cô. Susan vẫn nhớ như in lần đầu đến Hà Nội vào tháng 1, trời mưa lạnh, thành phố nhộn nhịp nhưng an toàn, con người thân thiện, đồ ăn ngon.
"Tôi yêu từng phút giây của chuyến đi đầu tiên đó", Susan kể lại.
Hai năm sau chuyến xuyên Việt, Susan đến Đà Nẵng, nhen nhóm ý định tạm gác cuộc phiêu lưu thế giới để ở lại thành phố này một năm và tận hưởng cuộc sống. Kể từ đó, Susan thường xuyên đến Đà Nẵng với những chuyến đi ngắn ngày nhiều kỷ niệm. Năm 2020, cô đưa mẹ đến thành phố biển và lúc ấy không biết rằng đó là chuyến đi cuối cùng mẹ.
Susan và mẹ ở Đà Nẵng, Hội An một tháng, gặp gỡ bạn bè, cùng nhau đi dạo trên bãi biển, uống nước dừa, chứng kiến cách người địa phương đối xử với nhau và chào đón những vị khách xa lạ. Vài tuần sau khi trở về Mỹ, mẹ Susan được chẩn đoán mắc bệnh về phổi. Hai năm sau mẹ qua đời, khiến cô và mọi người trong gia đình đều sốc.

Bà từng lo lắng khi Susan một mình đến những đất nước xa lạ. Ở Việt Nam, bà chứng kiến con gái không cô đơn, gặp gỡ những người bạn tuyệt vời và nhìn thấy hạnh phúc ánh lên trong mắt Susan.
"Mẹ ủng hộ tôi ở lại Việt Nam, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc", Susan nói. Hai năm sau khi mẹ qua đời, cô quyết định đến Đà Nẵng theo đuổi cuộc sống du mục. Susan thuộc nhóm người tự do, sống ở một quốc gia trong thời gian cố định, rồi chuyển đi nơi khác trải nghiệm thiên nhiên, văn hóa, không định cư vĩnh viễn. Cô không có kế hoạch ở lại Đà Nẵng lâu dài, cũng chưa rõ ngày rời đi.
Trước khi đến Đà Nẵng, Susan từng sống 9 tháng ở Mexico nhưng "nhớ Việt Nam da diết". Ở Việt Nam, cô luôn cảm thấy được yêu thương và chào đón, dù khác biệt về ngôn ngữ, ngoại hình.
"Lòng hiếu khách, sự khiêm nhường và tấm lòng rộng mở của người Việt là điều khiến Việt Nam khác biệt so với nhiều nơi khác tôi từng đặt chân đến", Susan nói.
Một trong những kỷ niệm đẹp của Susan về con người Việt Nam là chuyến ghé Quế Sơn, cách Hội An khoảng 40 km. Trong lần dạo phố cổ, cô tình cờ quen một bé gái nhờ dạy tiếng Anh và được em mời về nhà chơi cuối tuần.
Tại Quế Sơn, Susan được cả gia đình đón ở bến xe, đưa về tận nhà. Cô ngủ trong phòng của bé gái, còn em thì sang ngủ với mẹ, bố nằm võng ngoài phòng khách. Suốt những ngày ở đây, Susan được dẫn đi thăm xóm làng, giới thiệu với hàng xóm, được mời cà phê buổi sáng và ăn cơm cùng gia đình.
Khoảnh khắc khiến Susan nhớ mãi là buổi tối khi cả gia đình cùng đi dạo, cùng ngồi uống trà trước hiên nhà. Bố mẹ bé gái không nói được tiếng Anh, nên em đóng vai trò phiên dịch. Em nói: "Ba con nhắn nếu có điều gì gia đình con làm khiến cô không vui hay khó chịu, cả nhà xin lỗi trước". Câu nói giản dị ấy khiến Susan lặng người.
"Tôi là khách trong nhà họ, được đón tiếp nồng hậu, được ăn uống, đưa đi chơi khắp nơi, vậy mà họ vẫn lo lắng có thể khiến tôi không thoải mái", cô kể. Chính sự tinh tế và lòng hiếu khách ấy khiến Susan xúc động mỗi khi nhắc lại và cô vẫn thường xuyên liên lạc với gia đình tình cờ gặp ở Quế Sơn.
Susan nhận thấy người Việt biết cách cân bằng công việc và cuộc sống, khác Mỹ nơi ưu tiên công việc khiến bỏ lỡ gia đình. Mọi người ở Việt Nam có thời gian chất lượng để cười nói, uống trà cùng nhau, không hối hả.
Một điều khác Susan yêu thích ở Việt Nam là con người luôn hạnh phúc và thân thiện. Susan và những người bạn địa phương không cần một cuộc trò chuyện dài, bởi năng lượng, nụ cười và sự ấm áp đã đủ để kết nối. Người Việt không khép mình, mà luôn cởi mở, sẵn lòng kết nối, vượt qua rào cản ngôn ngữ để trở thành bạn bè.
Một lần, Susan đặt xe công nghệ ra sân bay và gặp tài xế không biết tiếng Anh, cố gắng giao tiếp với cô qua ứng dụng dịch ngôn ngữ trước khi tạm biệt: "Chị luôn được chào đón ở đây". Chỉ một câu đơn giản nhưng khiến tim Susan như bừng sáng.
Thời gian du lịch khắp Việt Nam và hơn một năm sống ở Đà Nẵng khiến cô nhận ra những điều quý giá bình dị.
"Tôi có thể ra biển, ngắm bình minh, uống nước dừa tươi, ăn rau xanh, thưởng thức những tô phở nấu tại nhà thơm ngon, đây là những thứ không dễ có được ở những nơi khác", Susan nói.
Trải nghiệm ở Việt Nam đã thay đổi suy nghĩ của cô về khái niệm "giàu có". Cô từng sống ở khu vực giàu có tại miền Nam California, nơi có nhà to, xe sang, nhiều tiền tiêu xài. Susan nhận ra nơi đó không có sự "giàu có trong tâm hồn" như cô cảm nhận ở Việt Nam.
"Sự gắn kết cộng đồng, sự khỏe mạnh, niềm vui, tiếng cười, những giá trị gia đình truyền thống mới là tài sản thực sự đối với tôi", Susan nói.
Điều khiến Susan yêu Việt Nam hơn nữa là lối sống khỏe mạnh một cách tự nhiên. Người địa phương thường đi chợ trong ngày mùa ăn đồ ăn tươi thay vì đi siêu thị tích trữ cả tuần, ra ngoài đi bộ, tham gia các hoạt động thể dục cộng đồng. Từ thực phẩm, khí hậu đến nhịp sống, đều khiến con người sống khỏe và tràn đầy năng lượng.
Một ngày ở Đà Nẵng, Susan luôn bắt đầu bằng một ly cà phê. Sau đó là những hoạt động thường nhật như đi dạo trên bãi biển, nhảy múa cùng người dân địa phương. Cuối tuần, cô tham gia học nhảy trên bãi biển với nhóm có một nửa là người Việt, một nửa người nước ngoài, đủ lứa tuổi từ trẻ em, người lớn tuổi, thậm chí có cả những người ngồi xe lăn.
"Mỗi ngày trôi qua ở đất nước này đều là cơ hội để tôi học thêm điều mới, chia sẻ kinh nghiệm của mình và nhận lại sự giúp đỡ từ người khác", Susan nói.
Nữ du khách Mỹ từng nghĩ rằng nếu rời bỏ công việc, cô sẽ cô đơn và chẳng còn ai để cùng chia sẻ những điều mới mẻ. Khi bắt đầu xê dịch, đặc biệt là khi đặt chân đến Việt Nam, cô nhận ra có nhiều hoạt động thú vị, những con người đáng mến và những trải nghiệm "không thể mua được bằng tiền như các tour du lịch thông thường".
"Tôi từng không biết rằng còn có một thế giới khác, một cuộc sống khác có thể khiến mình hạnh phúc hơn, Việt Nam đã giúp tôi thay đổi cách nhìn ấy", Susan nói, cô cảm thấy biết ơn vì 25 năm trước dám bước ra khỏi vùng an toàn để bắt đầu hành trình tìm lại chính mình.
Bích Phương
Ảnh: NVCC