Vì lý do này, tôi thà sống khổ sở chứ có tiền cũng không xây nhà

PV 27/10/2025 09:00

Gần 10 năm nay, tôi và chồng con vẫn phải sống trong căn nhà xập xệ. Tôi không lười biếng, thậm chí còn có tiền, nhưng tôi không thể xây nhà vì...

Gần 10 năm sau khi kết hôn, vợ chồng tôi vẫn sống trong căn nhà cũ kỹ, tường đã mốc loang, mùa mưa thì dột, mùa nắng thì nóng hầm hập.

Nhiều người nhìn vào bảo sao hai vợ chồng đi làm bao năm, có của ăn của để mà vẫn không chịu xây lại cho tử tế? Chỉ có tôi mới hiểu, lý do không nằm ở tiền, mà nằm ở niềm tin và sự tôn trọng.

Nhà chồng tôi ở ngoại thành, mảnh đất này là đất tổ tiên để lại. Từ ngày cưới nhau, chúng tôi được bố mẹ cho ở tạm trong căn nhà cấp 4 xây đã vài chục năm.

Hồi đó mới cưới, tôi nghĩ đơn giản, ở đâu cũng được, miễn vợ chồng thuận hòa. Nhưng dần dần, khi có con, nhà cửa xuống cấp, chật chội, tôi và chồng bàn nhau vay tiền xây lại.

Nhiều lần, tôi nói với bố mẹ chồng về chuyện xin sang tên mảnh đất, ít nhất là phần nhà chúng tôi đang ở để tiện xây dựng và vay ngân hàng. Thế nhưng lần nào ông bà cũng gạt đi: “Đất của bố mẹ, cứ xây đi, cần gì sang tên. Của bố mẹ rồi cũng là của các con thôi”.

Nghe có vẻ hợp lý nhưng sâu trong lòng tôi luôn thấy bất an. Xây nhà, nghĩa là mình bỏ cả tỷ bạc vào một mảnh đất không đứng tên, mà quyền quyết định lại nằm trong tay người khác.

Vì lý do này, tôi thà sống khổ sở chứ có tiền cũng không xây nhà - 1

Tôi không đồng ý bỏ tiền xây nhà trên đất của bố mẹ chồng (Ảnh minh họa: iStock).

Một hôm, tôi vô tình nghe được bố mẹ chồng nói chuyện với người họ hàng. Ông bà bảo: “Giờ mà sang tên cho vợ chồng nó, nhỡ mai kia ly hôn thì lại phải chia tài sản, dại gì”.

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội vào lòng tôi. Hóa ra bao năm làm dâu, cố gắng vun vén, chăm sóc, đối với họ, tôi vẫn chỉ là người ngoài. Tôi không trách họ vì lo xa nhưng tôi đau vì nhận ra, niềm tin tôi dành cho gia đình chồng lại chẳng được đáp lại.

Gần đây, hai vợ chồng tôi dành dụm được một khoản kha khá. Tôi tính sẽ mua một mảnh đất nhỏ, xa trung tâm một chút cũng được, miễn đứng tên hai vợ chồng để yên tâm.

Thế nhưng chồng tôi lại phản đối kịch liệt. Anh bảo: “Tự nhiên đi vay nợ thêm, trong khi ở đây có sẵn đất. Bố mẹ già rồi, ở gần để tiện chăm sóc. Em cứ nghĩ phức tạp làm gì”.

Tôi hiểu anh muốn yên ổn, tiết kiệm và không muốn mâu thuẫn với bố mẹ. Nhưng tôi thì khác, tôi sợ. Sợ bỏ tiền tỷ ra xây nhà trên đất người khác rồi một ngày nào đó chỉ cần mâu thuẫn nhỏ thôi, tôi và các con có thể bị coi như “ở nhờ”. Sợ cảnh bố mẹ có thể nói một câu “nhà của tôi, đất của tôi” là mọi công sức của mình coi như tan biến.

Nhiều người trách tôi cứng đầu, ích kỷ, rằng phụ nữ nên biết mềm mỏng, biết nghĩ xa. Nhưng tôi nghĩ, xây nhà mà không có tên mình trong sổ đỏ thì chẳng khác nào đem tiền gửi ngân hàng mà không có sổ tiết kiệm.

Tôi thương chồng, thương con, cũng muốn cả nhà có chỗ ở tử tế. Nhưng nếu ông bà thật lòng thương con, thương cháu, họ đã chẳng ngần ngại sang tên cho hai vợ chồng tôi một phần đất. Còn nếu đến niềm tin cũng không có thì tôi lấy đâu ra lý do để bỏ tiền xây nhà trên mảnh đất ấy?

Nhiều người bảo tôi “đàn bà tính toán”. Nhưng thực tế, tôi chỉ muốn có sự công bằng, an toàn cho chính mình và các con. Ở khổ thêm vài năm, vay nợ mà mua được một mảnh đất nhỏ đứng tên hai vợ chồng, tôi vẫn thấy yên tâm hơn là sống trong căn nhà to mà mỗi viên gạch đều được xây trên sự bất an.

Tôi biết, chuyện này không dễ vì chồng tôi vẫn chưa đồng ý. Anh nghĩ tôi coi thường bố mẹ, còn tôi chỉ đang cố bảo vệ tương lai.

Giờ tôi thực sự bế tắc. Nhiều đêm nằm nghĩ: Liệu mình có sai không khi thà ở khổ, ở cũ kỹ, chật chội, còn hơn xây nhà trên đất của người khác? Mọi người liệu có làm như tôi không?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Mộc An

PV