Đánh liều vay 100 triệu đồng, tôi xót xa khi mẹ nhẹ tênh nói một câu
Cả nhà tôi hiện rơi vào cảnh khốn đốn. Tôi gọi cho mẹ, chỉ mong bà giúp tạm 100 triệu đồng. Nhưng mẹ trả lời bằng một câu...
Mẹ tôi từng làm kế toán cho một công ty xây dựng. Mẹ tiết kiệm đến mức có thể mặc một chiếc áo len suốt 10 năm, đi chợ chỉ chọn hàng giảm giá.
Mẹ tôi luôn mang theo sổ ghi chép chi tiêu cẩn thận. Cũng nhờ vậy, sau mấy chục năm, bà có một khoản tiết kiệm lớn, đủ để sống sung túc mà không phụ thuộc vào ai.
3 chị em tôi đều đã lập gia đình, mỗi người có một cuộc sống riêng. Tôi là con cả, từng nghĩ mình hiểu mẹ nhất. Nhưng một biến cố nhỏ khiến mọi suy nghĩ của tôi thay đổi hoàn toàn.
Năm ngoái, chồng tôi thất bại trong việc đầu tư mở xưởng mộc. Cả nhà tôi rơi vào cảnh khốn đốn. Hai đứa con đang tuổi đi học, tiền học phí, tiền thuê nhà, mọi thứ dồn lên vai tôi.

Mẹ tôi có cách sống lạnh lùng, hà khắc với các con khiến tôi cảm thấy rất xa cách (Ảnh minh họa: iStock).
Tôi đánh liều gọi cho mẹ, chỉ mong bà giúp tạm 100 triệu đồng để vượt qua giai đoạn khó khăn. Nhưng mẹ trả lời bằng một câu khiến tôi sững sờ: “Nếu cần thì mẹ cho vay, lãi suất như ngân hàng, tháng trả lãi đều”.
Tôi tưởng mẹ đùa, nhưng không. Hôm sau, bà gửi tôi tờ giấy viết tay, ghi rõ khoản vay, lãi suất 6%/năm, thời hạn 12 tháng. Bà còn yêu cầu tôi ký tên. Tôi nén nước mắt mà ký vì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng lòng tôi thì tan nát.
Em trai tôi sau đó cũng rơi vào cảnh tương tự. Em làm công trình, gặp thời điểm khủng hoảng, phải dừng thi công giữa chừng. Em tìm đến mẹ, mong được giúp đỡ. Bà cũng trả lời y hệt: “Mẹ cho vay, mẹ không cho”. Em tôi tức giận, thề sẽ không bao giờ bước chân về nhà mẹ nữa.
Chỉ có cô em út, đứa sống xa quê, là người duy nhất ủng hộ mẹ. Em nói rằng, mẹ hoàn toàn đúng. Mẹ đã nuôi chúng tôi đến khi trưởng thành, đã cho ăn học đàng hoàng, giờ là lúc mẹ phải lo cho mình.
Em còn gửi tôi đọc bài viết về “người già giữ tiền để không bị phụ thuộc con cái” như một lời nhắc nhở rằng, tình yêu thương và tiền bạc nhiều khi cần sòng phẳng. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Mỗi lần về nhà mẹ chơi, tôi đều thấy tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn, tủ quần áo có cả những bộ váy bà mua ở trung tâm thương mại giá cả vài triệu đồng. Mẹ nói: “Ngày xưa, mẹ làm việc cực khổ, bây giờ phải biết hưởng thụ. Tiền mẹ làm ra, mẹ phải được dùng cho mình”.
Tôi không cần mẹ phải chu cấp hay nuông chiều, chỉ cần cảm giác mẹ vẫn còn đứng về phía con cái khi chúng tôi khó khăn.
Hồi còn nhỏ, tôi từng nghe mẹ kể rằng, ông bà ngoại nghèo nên mẹ học được cách tự lập, thậm chí tự tách mình ra khỏi cảm xúc. Với mẹ, ai cũng phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, kể cả con ruột.
Có người nói mẹ tôi sống khôn ngoan. Bà biết giữ mình, không để con cái lợi dụng hay phụ thuộc. Nhưng cũng có người bảo bà ích kỷ, sống tính toán đến mức lạnh lùng.
Một lần, tôi hỏi mẹ: “Mẹ có bao giờ nghĩ nếu một ngày, con cái không cần mẹ nữa. Khi ấy, mẹ có buồn không?”. Bà cười rất nhẹ: “Nếu các con thực sự không cần mẹ nữa, nghĩa là mẹ đã thành công rồi”.
Mẹ tôi tin rằng, tình thương không phải là ban phát, mà là dạy con tự đứng vững. Nhưng trong lòng những đứa con, đôi khi người mẹ lý trí lại khiến họ thấy bị bỏ rơi.
Tôi vẫn đều đặn trả lãi cho mẹ. Nhưng đôi khi, tôi vẫn ước, chỉ một lần thôi, mẹ có thể nói: “Con đừng lo, cứ để mẹ giúp”.
Vậy trong chuyện này, là tôi sai hay mẹ tôi sai?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.