Tôi muốn nhảy việc dù lương tháng 55 triệu đồng

08/11/2025 14:45

34 tuổi, làm quản lý, việc nhẹ lương cao, tháng kiếm 55 triệu, nhưng tôi nung nấu nhảy việc vì quá nhàm chán, mất động lực, thấy mình thụt lùi.

Tôi năm nay 34 tuổi, làm quản lý tại một công ty tư nhân. Hiện tại, mức lương của tôi là 55 triệu đồng một tháng, thưởng Tết hơn hai tháng lương. Nghe qua nhiều người có thể nghĩ tôi đang có một công việc trong mơ, cuộc sống viên mãn. Nhưng thực ra, tôi lại đang rất chênh vênh.

Năm ngoái, công ty tôi cắt giảm hai phần ba số lượng nhân sự, không phải vì khó khăn tài chính mà do thị trường chững lại, sếp muốn thu hẹp quy mô doanh nghiệp để nghỉ ngơi. Tôi may mắn được giữ lại, mức lương không giảm, công việc vẫn nhẹ nhàng.

Thế nhưng, chính sự nhẹ nhàng ấy lại khiến tôi thấy trống rỗng. Từ chỗ bận rộn, năng động, tôi giờ đây có nhiều thời gian rảnh đến mức nhàm chán, đáng sợ. Mỗi sáng đi làm, tôi không còn cảm giác hứng khởi. Mỗi ngày trôi qua giống hệt nhau, đều đều, lặng lẽ. Tôi thấy mình đang dậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi so với chính bản thân của vài năm trước.

Tôi hiện có một con gái 2,5 tuổi, chồng làm nhà nước, ít thời gian ở nhà nên việc chăm con và quán xuyến gia đình gần như tôi đảm nhận hết. Sắp tới, hai vợ chồng tôi dự định sinh thêm bé nữa, nên tôi càng phải đau đầu tính toán kỹ.

Mức chi tiêu hàng tháng của gia đình tôi khoảng hơn 30 triệu đồng, trong khi chúng tôi vẫn đang thuê nhà. Nếu chuyển việc, tôi phải đối mặt với nhiều rủi ro: thử việc, áp lực doanh số, giờ giấc khắt khe, thậm chí là nguy cơ thất nghiệp nếu không phù hợp. Với một người mẹ có con nhỏ, chỉ nghĩ đến việc con ốm mà không thể xin nghỉ, tôi đã thấy lo.

>>Tôi bị sa thải vì lương 30 triệu sau 15 năm cống hiến

Thế là tôi lại tự an ủi mình: "Bây giờ công việc ổn định, thu nhập đủ sống, có thời gian cho con, vậy là tốt rồi". Nhưng "tốt rồi" kéo dài hơn một năm khiến tôi nhận ra, mình đang đánh mất nhiệt huyết nghề nghiệp.

Nhiều người nói rằng ổn định là hạnh phúc, nhưng tôi nghĩ ổn định mà không còn động lực lại đáng sợ hơn cả thất bại. Ở tuổi 34, tôi hiểu mình không thể liều lĩnh như khi còn độc thân, nhưng nếu cứ mãi sợ thay đổi, tôi sẽ đánh mất chính mình.

Tôi chưa có lời giải cụ thể cho con đường phía trước. Có thể tôi sẽ gắn bó thêm một thời gian, chuẩn bị kỹ hơn trước khi chuyển hướng. Hoặc tôi sẽ tìm cách phát triển trong phạm vi hiện tại. Dù lựa chọn thế nào, tôi chỉ mong bản thân không ngừng tiến về phía trước.

Tôi tin rằng, nhiều phụ nữ cũng đang ở trong hoàn cảnh giống tôi: phân vân giữa ổn định và phát triển, giữa trách nhiệm và khát vọng. Chúng ta không cần liều lĩnh để chứng minh bản lĩnh, nhưng cũng đừng để sự an toàn khiến mình trì trệ. Ổn định là cần thiết, nhưng ổn định mà đánh mất cảm hứng sống thì chẳng khác nào đang tự giam mình trong chiếc lồng vô hình. Liệu tôi có nên dũng cảm vượt ra khỏi vùng an toàn để sống một đời ý nghĩa?

Bình An