Một lần “qua đêm” với bạn học cũ, 5 năm sau tôi nhận cú sốc không ngờ
Khi trời sắp khuya, lúc tôi nghĩ mình cần phải rời đi, bàn tay Phương chạm vào tay tôi: “Ở thêm với mình một chút”. Tôi nhìn Phương, nhìn ánh mắt thiết tha ấy, chẳng còn nghĩ được gì nữa.
Năm ấy, trong một lần tham dự đám cưới bạn học hồi cấp 3, tôi gặp lại Phương - mối tình thuở học trò của mình. Ngày ấy, chúng tôi chung lớp, chung trường. Tình cảm thuở học trò ngây thơ, trong sáng.
Vì ở cùng làng, sợ bạn bè biết chuyện sẽ trêu chọc, bố mẹ biết chuyện sẽ la mắng nên chúng tôi thương nhau lén lút vụng về. Kỷ niệm về nhau chỉ là những trang thư lén nhét vào trong cặp, những cái chạm nhẹ bàn tay mà run rẩy suốt quãng đường về, là những cánh phượng khô ép vào vở tặng bạn.
Ngày thi đại học, Phương chọn thi trong TPHCM để học gần chị gái. Tôi chọn một trường ở miền Bắc. Thế rồi hai đứa hai nơi, cùng rời xa mảnh đất miền Trung nắng gió đã ấp ôm những rung động đầu đời.
Cuộc sống mới, những mối quan hệ mới đã cuốn chúng tôi đi. Những liên lạc thưa dần, những rung động ngày nào dành chỗ cho những rung động khác gần gũi mà mãnh liệt hơn.

Một phút yếu lòng đã để lại cho tôi một cuộc đời bế tắc (Ảnh minh họa: Freepik).
Tôi nghe tin Phương lấy chồng, tôi cũng lấy vợ. Những tình cảm tuổi học trò tưởng đã lùi dần vào quá khứ. Để rồi ngày hôm đó gặp lại, ngồi bên nhau, hỏi han dăm ba câu, nhắc lại vài chút kỷ niệm cũ, lòng bỗng dưng xao động.
Nhiều năm gặp lại, Phương đã không còn vẻ năng động, trong trẻo ngày nào. Cô ấy vừa trải qua một cuộc ly hôn, nỗi muộn phiền còn hằn trên khóe mắt. Khi cô ấy nhìn ảnh con gái tôi trên màn hình điện thoại, ánh mắt như dịu lại: “Mình rời cuộc hôn nhân hoàn toàn tay trắng, đến một đứa con cũng không có”.
Hôm đó, Phương uống rất nhiều rồi nhìn tôi cười: “Nếu mình về nhà trong bộ dạng này, bố mình sẽ mắng mình 3 ngày 3 đêm không dừng mất. Tìm giúp mình một chỗ nghỉ tạm cho qua cơn say được không?".
Gần địa điểm tổ chức tiệc cưới có rất nhiều nhà nghỉ. Tôi bảo Phương: “Cậu mệt quá rồi, tớ thuê phòng cho cậu ngủ một giấc, lúc nào tỉnh hãy về nhé". Nhưng rồi khi đưa Phương vào đó, tôi lại không nỡ bỏ cô ấy một mình.
Phương ngủ, tôi ngồi cạnh. Cho đến khi trời sắp khuya, lúc tôi nghĩ mình cần rời đi, bàn tay Phương chạm vào tay tôi: “Ở thêm với mình một chút”.
Cái chạm tay ấy, ánh mắt thiết tha ấy thực sự đã níu hồn tôi trở về nhiều năm trước. Tôi nhớ ngày cả hai chia tay để người Nam, kẻ Bắc nhập trường. Nụ hôn bạo dạn hôm chia tay là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng của chúng tôi.
Và bây giờ, tôi nhìn Phương, không còn ý thức được chúng tôi đã hoàn toàn khác. Chỉ còn kỷ niệm, chỉ còn những dở dang muốn bù đắp. Và cứ thế, chúng tôi từ từ hòa vào nhau.
Sau đêm đó, Phương lại lên đường vào TPHCM tiếp tục cuộc sống của cô ấy. Tôi cũng ra Hà Nội, nơi có gia đình và công việc đón chờ. Tin nhắn Phương gửi lúc lên máy bay “Cảm ơn”, tôi đọc đi đọc lại rồi bấm phím xóa. Lòng bỗng hoang hoải lạ thường.
Chúng tôi không liên lạc, cũng cảm thấy không cần thiết phải làm như thế. Chuyện đã xảy ra, tôi coi như là phút yếu lòng. Tôi yêu vợ con, yêu gia đình mình, đó là điều không phải nghi ngờ gì cả.
Nhưng có những chuyện không phải cứ nghĩ đã kết thúc thì sẽ kết thúc. Vài tuần trước, tôi về thăm mẹ ốm, đúng lúc mẹ Phương cũng dắt cháu đến chơi. Ở quê, chỉ cần nhà có người ốm đau, người trong làng đều đến thăm hỏi.
Trong lúc mẹ Phương ở trong nhà trò chuyện với bố mẹ tôi, cô gái nhỏ ngồi chơi ở thềm với con mèo. Tôi nhìn cô bé, không kìm nổi kinh ngạc. Sao con bé có cái miệng, đôi mắt giống hệt con gái tôi ở nhà?
Tôi hỏi mẹ Phương bé gái con nhà ai? Bác ấy cười: “Con cái Phương đấy. Con bé số lận đận, lấy chồng rồi ly hôn mà chưa con cái gì. Nó bảo sợ không dám lấy chồng nữa, xin người ta một đứa con để nương tựa vào nhau.
Cuộc đời nó, bố mẹ cũng không biết khuyên thế nào. Nhìn các con cùng tuổi đều viên mãn, vẹn tròn, bác lại thấy tủi thân thay cho nó”.
Mẹ Phương còn nói rất nhiều nhưng tôi mơ hồ không nghe rõ nữa. Tôi chỉ biết, cô bé đang ngồi kia là con gái Phương, không rõ cha đứa trẻ.
Dựa vào tuổi của cô bé, lại dựa vào ngày tôi và cô ấy ở bên nhau, cùng thêm cả gương mặt có nhiều nét giống con gái lớn của tôi ở nhà, thật khó để nghĩ rằng, cô bé này không phải là giọt máu của tôi.
Tôi nói với mẹ Phương, xin số điện thoại của cô ấy để bạn bè kết nối, hỏi thăm. Ngập ngừng mãi, tôi cũng gửi cho Phương một tin nhắn kèm theo bức ảnh tôi chụp cô bé ngồi ở hiên nhà mình: “Phương à, cho mình một lời giải thích được không?”.
Phương gọi lại ngay lập tức, giọng gấp gáp: “Cậu đừng nghĩ nhiều, đừng lo lắng. Đó là con gái của mình thôi. Mình biết, con gái có nhiều nét giống cậu. Nhưng tình cảm thuở học trò của chúng ta không ai hay biết.
Bây giờ chúng ta cũng kẻ Bắc, người Nam, chẳng ai nghi ngờ hay liên tưởng gì cả. Mình chỉ gửi bé về quê vài tuần vì bận việc thôi rồi sẽ đón đi.
Mẹ con mình đang sống rất tốt. Chỉ cần chúng ta im lặng, hai gia đình sẽ yên ổn, hạnh phúc, đúng không? Mình cảm ơn cậu về cô con gái và nhờ cậu giữ bí mật giúp mình”.
Phương tắt máy, lòng tôi vẫn chưa thôi cuộn sóng. Một lần lỡ “yếu lòng”, không ngờ kết quả lại có thêm một đứa con. Tôi nhìn cô bé, lòng dâng trào sự yêu thương. Tôi muốn ngồi thật gần, muốn dang tay ôm cô bé vào lòng mà không dám.
Tôi biết, Phương không cần tôi phải chịu trách nhiệm. Con gái tôi cũng đã quen sống không có bố mấy năm nay rồi và cả cuộc đời sau này cũng sẽ như thế.
Vậy còn tôi, liệu có thể coi như mình chưa từng có đứa con này? Liệu có thể sống mà không nhìn ngó, quan tâm đến con bé?
Phương bảo không nên có bất cứ liên quan gì, số điện thoại cũng nên xóa đi, như thế là tốt nhất. Nhưng đứa trẻ kia là huyết thống của tôi mà. Tôi vẫn nên im lặng coi như không sao?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.