Nhà trai “mặc cả" sính lễ bớt 20 triệu đồng, tôi cay đắng khi nghe lý do

Liên Liên 10/11/2025 12:16

Ngày hai gia đình gặp mặt, không khí thực sự nặng nề. Bố mẹ bạn trai không ngần ngại nói một câu khiến cả nhà tôi sững sờ.

Tôi năm nay 27 tuổi, đang mang thai 3 tháng. Đáng lẽ giờ này, tôi phải đang háo hức chuẩn bị đám cưới. Nhưng thay vào đó, tôi lại ngồi trong phòng riêng, khóc lóc và tự hỏi: Mình có đang làm to chuyện không?

Tôi và anh yêu nhau hai năm. Anh là kỹ thuật viên ở khu công nghiệp, hiền lành, chăm chỉ. Khi biết tôi mang thai, anh nắm tay tôi: "Có con rồi thì cưới sớm để em đỡ vất vả". Tôi tin đó là khởi đầu hạnh phúc nhưng hóa ra, đó là khởi đầu của bi kịch.

Hai tuần trước, hai bên gia đình gặp nhau bàn chuyện cưới xin. Bố mẹ tôi nói rất nhẹ nhàng: "Ở quê chúng tôi có tục lễ đen, nhà trai sẽ gửi cho nhà gái một số tiền sính lễ 30 triệu đồng. Gia đình tôi báo trước để bên nhà anh chị biết, cũng là hiểu lễ nghĩa quê mình".

Về chuyện này, tôi đã nói với anh từ trước, anh cũng đồng ý. Nhưng ngay lúc đó, bố chồng tương lai nói lạnh tanh: "Con gái anh chị đã có bầu, cưới gấp cho khỏi điều tiếng, lẽ ra phải cảm ơn nhà tôi mới đúng. Nhà tôi chỉ gửi lễ đen 10 triệu đồng, coi như tượng trưng".

Mẹ chồng tương lai phụ họa: "Cưới xong, con được về nhà cao cửa rộng, có người giúp việc, còn thiệt gì nữa. Tiền bạc cũng vào túi các con hết, chứ bố mẹ nào lấy của con. Anh chị đừng làm khó nhà trai".

Chỉ bằng hai câu nói của bố mẹ anh, bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại. Tôi ngồi im, tay đặt lên bụng, tủi thân vô cùng. Con tôi chưa thành hình nhưng đã bị đem ra làm lý do để "giảm giá" sính lễ.

Nhà trai “mặc cả sính lễ bớt 20 triệu đồng, tôi cay đắng khi nghe lý do - 1

Vì có bầu trước cưới, bố mẹ chồng tương lai lấy đó làm lý do để ra mặt coi thường gia đình tôi (Ảnh minh hoạ: TD).

Bố mẹ tôi bất ngờ đến mức không nói nên lời. Bố tôi mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại im bặt, chỉ còn nét buồn hiện rõ trên mặt. Mẹ tôi cắn môi run run nhưng bà cố gạt đi, cố giữ thể diện trước mặt nhà trai.

Tôi biết mẹ đang nghĩ gì. Con gái mình đang bị xem thường nhưng vì lịch sự,  mẹ im lặng. Bố tôi nghiêm lại: "Thôi... gia đình mình sẽ bàn lại, hôm nay cứ về nghỉ đã". Đó là những gì bố có thể nói trong sự bất ngờ đến đau lòng này.

Tôi quay sang nhìn người yêu, mong mỏi một sự cứng rắn để giải vây tình hình. Nhưng không, vẫn là một sự im lặng, một ánh mắt né tránh đến vô lý.

Buổi nói chuyện kết thúc trong im lặng nặng nề. Trước khi về, anh cầm tay tôi: "Bố mẹ anh thẳng tính, em đừng nghĩ nhiều". Nhưng làm sao không nghĩ nhiều được? Họ vừa nói tôi phải "cảm ơn" vì được cưới. Như thể việc có thai trước là lỗi của riêng tôi, là vết nhơ họ phải "rộng lượng" tha thứ.

Chuyện tôi có bầu lan ra khắp xóm. Người thì thương, người thì mỉa mai. Có hàng xóm nói: "Con bé dại quá, chưa cưới đã có bầu, giờ nhà chồng chê thì biết làm sao?". Có người lại bênh: "Một mình nó có thai được chắc? Sao cứ đổ lỗi cho bên gái? Nhà trai như vậy là sai rồi"...

Tuần trước, bố mẹ anh gọi lại, nói sẽ đưa 20 triệu đồng "cho phải phép". Thật kỳ lạ, họ nói như đang ban ơn cho gia đình tôi, chứ không hề có ý định đường hoàng cưới hỏi dâu con. Mẹ tôi nghe xong, mắt đỏ hoe không nói nên lời.

Càng nghĩ, tôi càng thấy mình như một món hàng được thách từng chút một. Người yêu thì chẳng thể làm gì, chỉ biết ậm ờ xoa dịu càng khiến tôi uất ức. Tôi hỏi anh: "Nếu kết hôn phải mặc cả thì mình đừng cưới nữa. Em không muốn làm món hàng bị hạ giá".

Anh im lặng rất lâu rồi nói nhỏ: "Anh xin lỗi, anh sẽ bảo vệ mẹ con em. Nhưng chuyện tiền sính lễ, mình bỏ qua được không?".

Tôi dịu giọng thoả thuận nhưng với điều kiện phải ra ở riêng. Như dự đoán, anh lại cúi đầu, không đáp. Sự im lặng ấy là câu trả lời rõ ràng nhất. Anh yêu tôi nhưng không đủ can đảm để bảo vệ tôi.

3 tháng mang thai, tôi không chỉ phải chống chọi với cơn nghén, mà còn chịu áp lực tinh thần. Tôi thấy có lỗi với bố mẹ khi chọn một người chồng nhu nhược khiến ông bà bị coi thường. Tôi thấy có lỗi với con trong bụng khi không cho con một gia đình đàng hoàng. Tôi thấy có lỗi với chính mình khi đã để tình yêu làm mù mắt.

Mỗi đêm nằm trằn trọc, tôi tự hỏi: Mình có sai không? Có phải gia đình mình quá coi trọng lễ nghĩa, quá hình thức không? Hay thực sự nhà chồng không tôn trọng mình? Tiền sính lễ có thực sự quan trọng đến thế không?

Có bạn bảo tôi: "Thôi đi em, hạnh phúc là được. Tiền sính lễ có quan trọng đâu". Nhưng với tôi, vấn đề không phải ở số tiền. Vấn đề là thái độ, là cách họ dùng cái thai trong bụng tôi để mặc cả, là câu nói "phải cảm ơn" như thể tôi là gánh nặng.

Bố mẹ tôi không nói gì, chỉ động viên: "Con quyết định sao thì bố mẹ ủng hộ. Quan trọng nhất là con hạnh phúc". Nhưng làm sao tôi hạnh phúc được khi mọi thứ bắt đầu bằng sự xem thường?

Tôi có sai không khi cảm thấy tổn thương? Gia đình tôi có quá coi trọng lễ nghĩa không? Hay nhà chồng tôi thực sự không tôn trọng tôi? Tiền sính lễ có thực sự quan trọng không, hay chỉ là thước đo lòng người?

Tôi nên làm gì đây?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Liên Liên