Mẹ sống buông thả, tôi mất chồng vì nỗi nhục không thể gột rửa

PV 11/11/2025 17:07

Chứng kiến ánh mắt khinh miệt của nhà chồng, sự lạnh nhạt của người đầu gối tay ấp, tôi hiểu có những vết nhơ không phải do mình gây ra nhưng vẫn phải gánh chịu.

Tôi năm nay 31 tuổi, kết hôn được hơn hai năm, chưa có con. Chồng tôi là người đàn ông tốt, gia đình anh gia giáo, có điều kiện, sống nề nếp. Nhưng càng sống lâu trong cuộc hôn nhân này, tôi càng cảm nhận rõ một điều: Tôi là người bị “kỳ thị” vì mang họ của mẹ mình.

Bố tôi mất khi tôi mới 10 tuổi. Mẹ một mình nuôi hai chị em khôn lớn. Thời gian đầu, bà buôn bán nhỏ, vất vả nhưng vẫn cố lo cho chúng tôi học hành. Tôi thương mẹ lắm, từng nghĩ bà thật kiên cường. Nhưng càng lớn, tôi càng không hiểu nổi lối sống của bà.

Suốt gần 20 năm qua, mẹ tôi chưa từng có một người đàn ông nào nghiêm túc. Thay vào đó, bà qua lại với hết người này đến người khác. Có khi là người đàn ông đã có vợ, bị đánh ghen um làng, có khi là trai trẻ kém bà cả chục tuổi.

Có lần, bà còn cặp cùng lúc vài người, ghen tuông, cãi vã rồi kéo nhau tới tận nhà gây rối. Tôi đã bao lần phải cúi mặt khi người ta bàn tán: “Con bé đó là con bà ấy đấy, cái bà lăng nhăng đầu xóm kia kìa”.

Ngày tôi yêu và quen chồng, tôi đã giấu kín mọi chuyện. Gia đình anh vốn nề nếp, tử tế nên khi biết về mẹ tôi, họ phản đối dữ dội. Nếu không phải chồng tôi khi ấy “nói dối” rằng tôi có bầu, chắc chẳng có đám cưới nào diễn ra.

Sau đó, chúng tôi nói là bị sảy thai. Dù có được tấm chồng tốt, ngay từ đầu, tôi đã bước vào hôn nhân trong sự mặc cảm và sợ hãi.

Mẹ sống buông thả, tôi mất chồng vì nỗi nhục không thể gột rửa - 1

Tôi xấu hổ vì lối sống thiếu chuẩn mực của mẹ mình (Ảnh minh họa: ShutterStock).

Hai năm qua, mối quan hệ giữa hai bên gia đình vẫn căng thẳng. Mẹ chồng tôi chưa bao giờ giấu thái độ coi thường. Bà từng nói thẳng với chồng tôi: “Con thử nghĩ xem, mẹ nó như thế, con gái liệu có khác?”. Tôi nghe được câu đó, tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi không trách họ vì chính tôi cũng thấy xấu hổ.

Tôi đã nhiều lần khóc lóc, van xin mẹ sống đàng hoàng hơn vì danh dự của con cái. Nhưng mẹ mắng tôi hỗn: “Tôi có quyền yêu ai thì yêu, miễn không phạm pháp. Đời tôi khổ đủ rồi, giờ tôi sống cho bản thân mình”. Bà không hiểu, mỗi mối quan hệ chóng vánh, ồn ào của bà là một nhát dao cứa vào con gái.

Cách đây vài tháng, một vụ đánh ghen lại nổ ra. Người đàn ông mà mẹ tôi cặp bị vợ bắt tại trận, làm loạn trên mạng xã hội. Ảnh mẹ tôi tràn lan khắp nơi. Chồng tôi đi làm về, không nói lời nào, chỉ thở dài.

Từ hôm đó, anh trở nên xa cách. Anh ít nói chuyện, ít chạm vào tôi, dù vẫn lịch sự, tử tế. Tôi cảm nhận được ánh mắt anh đã khác, trong đó có sự xấu hổ, chán nản, thậm chí có lẽ là hối hận vì đã cưới tôi.

Một lần, tôi vô tình nghe mẹ chồng nói nhỏ với anh: “Nếu chưa có con, con nên nghĩ lại, chứ sống với con gái người như thế, cả đời con sẽ khổ”. Tôi im lặng, không dám đối diện. Câu nói đó ám ảnh tôi từng đêm.

Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không trách chồng, cũng không thể trách nhà chồng. Họ đâu sai. Chỉ có điều, tôi mệt mỏi, nhục nhã đến mức không dám ngẩng đầu nhìn ai. Tôi thương mẹ, biết bà cũng cô đơn. Nhưng tôi hận bà, hận vì lối sống của bà đã khiến tôi mất đi tất cả.

Tôi quyết định ly hôn. Khi chưa có con, còn kịp dừng lại. Rất khó khăn để tôi đưa ra quyết định này vì cả tôi và chồng đều không ai có lỗi. Tôi cũng biết, anh khó có thể mở lời nói dừng lại, như thế rất tàn nhẫn với tôi. Nhưng cả anh và tôi đều mệt mỏi trong cuộc hôn nhân này.

Ngày tôi đưa tờ đơn ly hôn, anh đã tần ngần rồi cũng đồng thuận ký. Khoảnh khắc đó tôi đau lắm, thậm chí có phần hơi oán giận anh nhưng cũng cố hiểu cho anh.

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi định chuyển đến một nơi khác, nơi chẳng ai biết tôi là con của một người mẹ có lối sống tồi tệ như vậy. Tôi biết ơn mẹ vì sinh ra tôi nhưng tôi cũng oán mẹ vì đã sống một đời quá bản năng.

Tôi chỉ ước giá như bà hiểu, đôi khi người ta không chỉ chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, mà còn cho cả những người mang dòng máu của họ.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Mộc An

PV