Mua nhà chuẩn bị đám cưới, bố mẹ chồng phán một câu khiến tôi suy sụp
Sau nhiều lần bố mẹ chồng khéo léo "nhắc nhở", tôi biết ngay sẽ có ngày hôm nay.
Ngày bác sĩ nói “cưới đi”, tôi tưởng rằng, đó chỉ là một dấu mốc bình thường trong mối quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau đã lâu, từng mơ về một tổ ấm, nơi tình yêu đủ sức chống lại mọi khó khăn.
Nhưng khi thực sự phải đối mặt với gia đình chồng tương lai, tôi mới nhận ra, tình yêu đôi khi bé nhỏ đến mức không đủ sức nặng so với những toan tính của gia đình.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên diễn ra tại nhà anh, một căn nhà nhỏ ở trung tâm, đủ đầy và ấm áp. Bố mẹ anh tiếp tôi lịch sự nhưng ánh mắt họ luôn dò xét, như muốn cân đo từng phần của tôi: Công việc, gia cảnh, thu nhập… Và rồi một câu hỏi khiến tôi khựng lại: “Sắp tới mua nhà cho hai đứa, bố mẹ cháu tính thế nào?”.
Tôi lúng túng, nở nụ cười gượng gạo. Thực tế là gia đình tôi không có của ăn của để. Bản thân tôi không có tài sản gì đáng kể, không có mảnh đất hay khoản tiền lớn để góp vào việc mua nhà, chỉ có một sổ tiết kiệm nhỏ đủ lo sinh hoạt cá nhân.
Tôi nhẹ nhàng bảo: “Cháu có một khoản nhỏ tiết kiệm, không đáng là bao nhưng sẽ góp vào với anh để lo chuyện mua nhà. Cháu và anh cũng sẽ cố gắng để làm rồi trả khoản nợ còn lại ạ”.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ như thay đổi. Tôi thấy sự tính toán lóe lên, như thể một người kiểm kê tài sản vừa phát hiện ra một lỗ hổng.

Bố mẹ chồng tương lai biết tôi không có gì liền thay đổi thái độ (Ảnh minh hoạ: TD).
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy lúng túng nhưng cũng lặng im. Thái độ đó của anh khiến tôi càng thấy mình nhỏ bé, đang đứng trước bức tường vô hình chia rẽ tình cảm, nơi mà mọi mối quan hệ và cảm xúc đều bị đo đếm bằng tiền bạc và quyền lợi.
Những ngày tiếp theo, tôi dần thấy mọi thứ trở nên bất ổn. Họ mời tôi đến nhà ăn tối, trò chuyện như bình thường nhưng mọi câu chuyện đều xoay quanh quyền lợi, trách nhiệm, tương lai.
Bất cứ khi nào tôi nhắc đến công việc hay dự định, bố mẹ anh đều khéo léo đặt câu hỏi: “Nếu sau này có con, chi phí ai lo?”, “Nhà cửa đứng tên ai cho ổn định?”... Tôi nhận ra, không chỉ là kiểm kê tài sản, họ đang định hình vị trí của tôi trong cuộc hôn nhân, từng bước một.
Một buổi tối, khi đang đứng bếp cùng mẹ anh, bà nói với tôi một cách đầy ẩn ý: “Cháu biết không, trong hôn nhân, không phải ai cũng có điều kiện tài chính giống nhau. Quan trọng là biết chỗ đứng của mình để không tạo áp lực cho chồng và gia đình”.
Nghe vậy, tôi chột dạ, chỉ biết cười gượng nhưng trong lòng trống rỗng. Bằng linh cảm của mình, tôi lờ mờ nhận ra rằng, mọi sự thân thiện của bố mẹ anh như đang cố gắng khéo léo thuyết phục tôi chấp nhận một vai trò đã được định sẵn nào đó.
Và điều tôi lờ mờ đoán ra cũng thực sự đến.
Sau nhiều ngày, sau những buổi tối khéo léo “nhắc nhở” và những câu chuyện về tương lai, ngày cọc tiền nhà, bố anh cuối cùng thẳng thừng nói: “Nhà cháu không góp tiền thì sổ đỏ đứng tên chồng thôi. Còn tiền của cháu chẳng đáng thì để sinh hoạt, còn lo mà trả nợ nữa”.
Tôi thực sự bất ngờ, câu nói ấy như một cú đánh thẳng vào tôi. Tôi bàng hoàng, tim trĩu nặng, như mọi giấc mơ về hôn nhân bị giam trong một khuôn khổ tính toán vô hồn.
Tôi nhận ra trong mắt họ, tôi không còn là cô gái anh yêu, mà là một “phần tài sản” chưa thể đáp ứng điều kiện. Tôi nhìn sang anh, ánh mắt bất lực đang lảng tránh, nước mắt tôi trào ra.
Trên đường về, tôi nhìn ra ngoài cửa xe, thấy dòng người hối hả mà cảm giác lạc lõng xâm chiếm. Tôi tự hỏi: Liệu anh có thương tôi như anh nói? Tình yêu có đủ sức chống lại những tính toán và bổn phận?
Những ngày sau, tôi bắt đầu ghi nhật ký. Tôi viết về ánh mắt dò xét, giọng điệu khẽ nhấn mạnh “cô chỉ lo sinh hoạt thôi”, cách anh lúng túng khi nhìn tôi và cách bố mẹ anh biến quyền lợi tài sản thành trọng tâm câu chuyện. Mỗi dòng chữ vừa là nhát cắt nhẹ vào nỗi đau bất lực, vừa là cách tôi trấn tĩnh để không đánh mất mình.
Trong tâm trí tôi, hình ảnh anh - người đàn ông tôi yêu nhưng đang kẹt giữa tình cảm và bổn phận - vừa ấm áp, vừa xa cách. Tôi hiểu anh thương tôi nhưng anh không thể thay đổi cách bố mẹ nhìn nhận. Và tôi chỉ là cô gái chưa đủ “điều kiện” trong mắt gia đình anh, phải đứng yên chứng kiến mọi toan tính diễn ra trước mắt.
Đến giờ, tôi vẫn không biết mình có đang lựa chọn đúng không? Tôi chấp nhận không đứng trong sổ đỏ đồng nghĩa với việc tôi tự ký vào một bản thỏa thuận nhận thiệt thòi về mình.
Không tài sản, không tiếng nói nhưng trách nhiệm gánh vác tôi vẫn phải gồng gánh cùng. Tôi phải làm gì đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.