Anh rể tiết lộ sự thật chấn động trong đêm say, tôi chỉ muốn bỏ nhà đi ngay

Giang Bùi 20/11/2025 06:00

Đêm hôm đó, chị gái tôi đi công tác, bố mẹ về quê, còn tôi ở lại trông nhà. Anh rể đi tiếp khách về, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Tôi chạy ra đỡ anh vào nhà, thấy mùi rượu nồng bốc lên, lại thấy mắt anh đỏ hoe và giọng nói nghẹn lại. Anh ít khi uống say, càng ít khi thể hiện cảm xúc nên hình ảnh ấy khiến tôi lúng túng.

Tôi đặt cho anh một ly nước ấm, ngồi cách một khoảng đủ để giữ sự tôn trọng và chỉ im lặng. Tôi không có ý định khai thác điều gì nhưng anh lại bắt đầu mở lòng theo cách mà tôi không thể ngờ.

Anh nói anh mệt, rằng cuộc sống đôi khi là chuỗi những vai diễn mà người trong cuộc không hề mong muốn. Anh nhắc đến chị tôi với một sự trân trọng nhưng lại đi kèm cảm giác bất lực. Rồi anh bật khóc.

Anh rể tiết lộ sự thật chấn động trong đêm say, tôi chỉ muốn bỏ nhà đi ngay - 1

Anh rể say rượu tiết lộ sự thật khiến tôi sống trong day dứt (Ảnh minh họa: Sina).

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy một người đàn ông mạnh mẽ như anh đổ gục trong sự yếu đuối trần trụi đến thế. Anh úp mặt vào bàn, giọng run rẩy vang lên thành câu nói mà dù chỉ nghe một lần, tôi biết mình sẽ nhớ cả đời. Anh bảo: “Anh cưới chị em chỉ để làm bình phong, bởi anh không thích phụ nữ”.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào? Tôi đặt tay lên đầu gối, cố giữ hơi thở ổn định vì chỉ sợ bản thân biểu lộ điều gì đó khiến anh cảm thấy xấu hổ hoặc bị tổn thương.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng, anh không cần ai khuyên nhủ, không cần ai phán xét. Anh chỉ cần thoát khỏi cái vỏ cứng mà anh đã mang suốt bao nhiêu năm.

Anh kể, ngay từ khi bước vào tuổi trưởng thành, anh đã nhận thấy sự khác biệt trong cảm xúc của mình nhưng không dám nói với ai, kể cả gia đình.

Sống giữa những kỳ vọng, áp lực, sự soi xét và những lời ám chỉ về việc phải ổn định, phải kết hôn, anh chọn cách im lặng. Anh bảo rằng, chị tôi là người phụ nữ tốt, chu đáo và chân thành. Nhưng chính vì chị tốt như vậy nên anh lại càng day dứt.

Anh không thể yêu một người phụ nữ theo cách mà chị xứng đáng được yêu. Anh cố gắng sống đúng vai người chồng nhưng càng cố, sự dằn vặt trong anh càng lớn.

Tôi nhớ khi ấy, trong ánh đèn vàng yếu ớt, anh trông giống một người đang chìm trong nước và chỉ vừa kịp ngoi lên để hít một hơi trước khi bị nhấn chìm lần nữa.

Tôi ngồi lặng yên, cảm giác thương xót xen lẫn bất lực. Tôi không biết nên bảo vệ chị hay bảo vệ anh? Cả hai đều là người tôi yêu quý. Cả hai đều vô tội trong câu chuyện mà chính họ cũng không hề mong muốn.

Một phần trong tôi muốn chạy khỏi căn phòng ấy, muốn coi như chưa nghe thấy gì. Nhưng một phần khác lại thôi thúc tôi phải lắng nghe anh nhiều hơn. Bởi có lẽ, đây là lần đầu tiên anh dám nói thật với một ai đó.

Sự tin tưởng ấy khiến tôi không thể quay lưng. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói với anh rằng, đôi khi sống thật là cách duy nhất để giải thoát chính mình. Anh không phải người xấu chỉ vì anh không thể yêu theo tiêu chuẩn của xã hội.

Sáng hôm sau, anh tỉnh táo và mọi thứ trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh không nhắc lại, tôi cũng giữ im lặng.

Nhưng tôi biết anh nhớ. Thỉnh thoảng trong bữa cơm, ánh mắt anh lướt qua tôi chỉ nửa giây, rất nhanh nhưng đủ để tôi nhận ra, anh đang cảm ơn tôi vì sự im lặng ấy.

Điều khó xử nhất nằm ở chỗ tôi không thể giả vờ như mình không biết gì. Tôi nhìn chị mỗi ngày và trong lòng nặng trĩu.

Chị luôn kể về những dự định tương lai, những mong muốn vun đắp cho gia đình nhỏ. Mỗi lần nghe vậy, tim tôi lại co thắt. Tôi không biết phải tiếp cận câu chuyện này từ đâu?

Nếu nói ra, tôi làm tan nát hôn nhân của chị. Nhưng nếu không nói, chị rồi sẽ đau theo một cách khác khi nhận ra, anh không thể dành cho chị thứ tình yêu mà chị chờ đợi.

Có những đêm tôi nằm trằn trọc, nhớ lại ánh mắt ướt nước của anh, nhớ lại câu nói khiến tôi bàng hoàng. Tôi không biết mình đang giữ bí mật cho ai và đang vô tình làm tổn thương ai? Tôi chỉ biết mình đang đứng giữa hai người quan trọng trong gia đình và mọi lựa chọn đều có thể biến tôi thành kẻ tệ bạc.

Đến bây giờ, tôi vẫn chưa kể cho chị. Tôi vẫn chờ anh tự đối diện với chính mình bởi tôi tin có những chuyện, người ngoài nói ra sẽ là một dạng phản bội.

Tôi không phán xét anh. Tôi chỉ mong anh tìm được những gì anh thực sự cần. Và tôi cũng mong chị tôi, khi đối diện sự thật, sẽ có đủ mạnh mẽ để đứng vững.

Tôi muốn chuyển ra khỏi nhà để không cảm thấy day dứt nhưng tôi sợ anh rể sẽ thấy tội lỗi. Tôi thực sự biết ơn anh. Anh đã ở nhà tôi gánh vác việc cho gia đình tôi. Anh đã bằng lòng ở rể, có lẽ để bù đắp cho chị gái tôi.

Tôi không biết phải làm sao mới trọn vẹn tình nghĩa đối với anh rể và cả chị gái đây?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Bùi