“Sống thử” 4 tháng, tôi từ bạn trai biến thành… osin không lương

Tiến Bùi 22/08/2025 05:46

Cứ tưởng trải nghiệm để hiểu nhau hơn, nào ngờ quãng thời gian "sống thử" khiến tình yêu của chúng tôi vơi dần theo thời gian.

Ngày trước, tôi từng đọc đâu đó câu chuyện một chàng trai than vãn “sống thử” với bạn gái quá khổ. Lúc ấy, tôi chỉ cười nhạt, nghĩ chắc anh kia phóng đại. Nhưng khi chính mình bước vào, tôi mới hiểu, có những chuyện nếu không nếm trải thì khó mà tin nổi.

Chúng tôi yêu nhau được hơn một năm. Bạn gái kém tôi vài tuổi, tính tình sôi nổi, thích đi đây đi đó. Khi cô ấy gợi ý: “Hay mình sống thử đi để sau này lấy nhau khỏi bỡ ngỡ”, tôi đã xuôi tai. Thật lòng, tôi cũng muốn cả hai hiểu nhau hơn trước khi quyết định hôn nhân.

Thế là tôi chuyển đồ sang căn trọ nhỏ nơi cô ấy ở. Tưởng tượng ban đầu khá màu hồng, cùng nhau nấu cơm, dọn dẹp, buổi tối xem phim, cuối tuần đi chơi. Nhưng thực tế nhanh chóng phơi bày sự khác biệt cay đắng.

Bạn gái tôi… không mấy mặn mà chuyện bếp núc. Bảo nấu thì than mệt, kêu ăn ngoài thì hào hứng. Có lần tôi đi làm về sớm, xông pha chợ búa, nấu bữa cơm tươm tất, còn mong được khen.

Vậy mà vừa đặt lên bàn, cô ấy nhăn mặt: “Anh nấu kiểu này mà cũng gọi là nấu à? Anh xem Cường nấu kìa, mới ra dáng đàn ông đảm đang chứ”.

Tôi sững người. Đi làm cả ngày mệt rã rời, vẫn cố lo cho cô ấy một bữa cơm, đổi lại là câu chê bai cùng sự so sánh đau điếng.

“Sống thử” 4 tháng, tôi từ bạn trai biến thành… osin không lương - 1

Mỗi câu nói như một nhát dao cứa dần vào niềm tin và tình cảm mà tôi dành cho cô ấy (Ảnh minh hoạ: Knet).

Giặt giũ cũng chẳng khá hơn. Áo quần đặc biệt, đồ trắng, thậm chí cả khi cô ấy “đến ngày”, tất tần tật đổ dồn cho tôi. Tôi ngâm, giặt, phơi cẩn thận, mong được một câu ghi nhận.

Nhưng thứ tôi nhận được chỉ là: “Anh giặt chán thế, chẳng thơm bằng ngoài hàng. Thà bỏ vào máy giặt còn hơn”. Lúc ấy, tôi mới hiểu hóa ra, mình không phải bạn trai, mà là… nhân viên dịch vụ đa năng.

Xe máy cô ấy hỏng ắc quy, tôi hì hục thay. Đèn bàn hỏng, tôi lúi húi sửa. Trong lúc chờ được khen, câu nói phũ phàng ập tới: “Có mỗi cái ắc quy thay mãi không xong, đàn ông gì mà chán. Mấy ông bán nước đầu ngõ còn làm nhanh hơn”.

Tôi lặng người. Thì ra dù cố gắng cỡ nào, tôi cũng chỉ là cái bóng mờ trong mắt bạn gái.

Chưa hết, nhiều hôm tôi đi làm về muộn, người rã rời sau một ngày họp hành căng thẳng. Chỉ mong được ngồi xuống ăn chút gì, vậy mà vừa nhấc máy gọi: “Em ăn gì chưa?”, cô ấy đáp tỉnh bơ: “Anh không về đưa em đi ăn à? Đói gần chết rồi đây này”.

Khi tôi lọ mọ chạy qua, cô ấy lại chê: “Anh chưa tắm à, hôi quá. Mà anh đưa em đi ăn gì đấy, cả ngày mà không nghĩ được à?”.

Tôi cười méo xệch. Người ta yêu nhau để được an ủi, sẻ chia. Còn tôi, mỗi lần gặp bạn gái, lại thấy như đi thi một bài kiểm tra… mà chấm điểm lúc nào cũng rớt.

Những lời so sánh trở thành “điệp khúc” trong mối quan hệ của tôi. Hết Cường nấu ăn ngon hơn tới Đức bằng tuổi mà mua được ô tô. Ngay cả việc tôi gọi taxi đưa cô ấy ra bến xe cho tiện, cô ấy cũng lắc đầu: “Chả bù bạn trai nhà người ta, nắng mưa vẫn đưa đón tận nơi”.

Mỗi câu nói như một nhát dao cứa dần vào niềm tin và tình cảm mà tôi dành cho cô.

4 tháng trôi qua, tôi từ một chàng trai háo hức bước vào “sống thử” biến thành một “quản gia không lương”, đi chợ, nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, sửa xe, sửa điện, đưa đón… đủ cả. Và điều chua chát nhất là mọi thứ tôi làm đều không bao giờ đủ tốt.

Đến khi tôi quyết định dừng lại, cô ấy buông một câu nhẹ hều: “Thật ra, em cũng chẳng định cưới anh đâu. Em chỉ muốn thử xem anh có chịu được tính em không. Ai ngờ… anh yếu thế này thì sao làm chồng em được”.

Tôi chết lặng. Thì ra với cô ấy, 4 tháng vừa qua chỉ là một cuộc “thử nghiệm tình cảm”. Còn với tôi, đó là quãng thời gian để hiểu rõ, tình yêu nếu thiếu tôn trọng thì dù có sống chung bao lâu, cũng chỉ toàn mệt mỏi và cay đắng.

Người ta nói “sống thử” để hiểu nhau hơn. Tôi lại thấy, sống thử đôi khi chỉ là chiếc gương phóng to những khác biệt, phơi bày cả những điều mà hẹn hò không bao giờ thấy.

May mắn cho tôi, 4 tháng ấy đủ để nhận ra mình không cần một cuộc hôn nhân mà trong đó, tình yêu chỉ là cái cớ để biến một người thành osin không lương. Và tôi dứt khoát bước ra ngoài để tìm lại sự tự trọng cho chính mình.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Tiến Bùi