Tôi không thể ngờ “con nợ” năm nào giờ chính là vợ của mình

Tiến Bùi 21/08/2025 08:51

Khoản nợ của gia đình tôi chẳng bao giờ được viết giấy thanh toán. Thay vào đó là một tờ giấy đăng ký kết hôn.

Tôi và vợ bằng tuổi, cùng lớn lên trong một khu phố nhỏ. Thuở bé, hai đứa đi học chung, chơi cùng rồi thân thiết chẳng khác gì ruột thịt. Nhà vợ tôi ngày ấy cũng bình thường, mẹ làm giáo viên, bố thì buôn bán.

Đến lúc cấp 3, bố cô ấy ăn nên làm ra, xây được nhà to, nghe đâu cũng tầm tiền tỷ. Cũng nhờ tình hàng xóm, hai ông bố thân thiết, có lúc cần vốn làm ăn thì bố cô ấy hay sang vay nhà tôi.

Ban đầu chỉ dăm ba chục triệu đồng, sau tăng dần lên cả trăm triệu đồng. Bố mẹ tôi vốn làm kinh doanh, coi cho vay vừa là đầu tư, vừa là xây dựng quan hệ nên vẫn vui vẻ cho mượn.

Còn tôi từ lâu đã thích cô ấy nhưng giữ trong lòng, chẳng dám nói. Lên đại học, cô yêu người khác, tôi buồn nhưng chỉ biết ở bên làm bạn. Sau này, khi cô chia tay, tôi từng định tỏ tình nhưng nghe cô ấy bảo “chưa muốn yêu ai, chỉ muốn tập trung học hành”, tôi lại thôi.

Rồi tôi về quê tiếp quản công việc gia đình, còn cô ấy tiếp tục ở Hà Nội. Tuy vậy, mỗi lần về quê cuối tuần, người đầu tiên cô ấy gọi đi chơi vẫn là tôi. Cô ấy còn hay đùa: “Thân với cậu thế này, chắc khó mà dứt ra lắm. Mà bố tớ còn nợ bố cậu, coi như gắn chặt rồi còn gì”.

Tôi không thể ngờ “con nợ” năm nào giờ chính là vợ của mình - 1

Nếu không có ngày cô ấy quỳ xuống, chắc gì tôi đã có được ngày hôm nay (Ảnh minh hoạ: Knet).

Tôi chỉ cười, chẳng dám nói rằng mình thực sự mong cái gắn chặt ấy. Nhưng chẳng ai ngờ, một ngày tai họa ập xuống. Bố cô ấy vỡ nợ, bỏ trốn, để lại tờ giấy viết tay xin lỗi. Tổng nợ rơi vào khoảng 11 tỷ đồng.

Nguyên nhân là do cờ bạc, cá độ bóng đá. Tài sản bán đi, trả bớt được gần 9 tỷ đồng, còn lại hơn 2 tỷ đồng treo lơ lửng. Trong đó, riêng nhà tôi cho vay hơn 600 triệu đồng. Từ người bạn thân, người tôi thương, cô ấy chính thức trở thành… “con nợ” của gia đình tôi.

Hôm đầu tiên tôi cùng nhân viên của bố sang “đòi”, cô ấy bật khóc, quỳ xuống van xin: “Không phải lỗi của tớ… nhưng tớ sẽ trả. Xin cậu nói giúp với bố mẹ cậu…”.

Khoảnh khắc đó, tim tôi như bị bóp nghẹt. Người con gái tôi thương giờ ngồi bệt xuống đất, nước mắt lấm lem, cầu xin tôi. Tôi hứa sẽ về nói chuyện nhưng lòng thì nặng trĩu.

Tôi lo sợ bố mẹ sẽ cấm cản bởi từ trước vẫn mong tôi “môn đăng hộ đối”, cưới người ngang hàng để hỗ trợ con đường làm ăn. Tôi vừa thương cô, vừa sợ mất cô ấy.

Vậy mà tối hôm ấy, sau khi nghe tôi kể, bố đặt chén trà xuống, nghiêm giọng: “Thế giờ ai nợ mình chỉ cần khóc lóc là con mềm lòng à? Thằng này hỏng rồi”.

Tôi cúi đầu im lặng. Bất ngờ, bố quay sang mẹ, cả hai bật cười: “Thấy chưa, tôi đã bảo thằng này yêu con bé rồi mà bà không tin. Đi đòi nợ mà về lo cho người ta như thế”.

Tôi sững người. Mẹ tôi cũng cười: “Thôi xong, khoản nợ này coi như mất. Bởi nếu chúng ta đòi, nó sẽ thù bố mẹ cả đời”.

Rồi bố mẹ nhìn tôi, nói như ra lệnh mà cũng như một lời hứa: “Nếu con thực sự thích con bé thì đi mà nói với nó. Nợ để bố mẹ lo, coi như tiền thách cưới”.

Tôi chết lặng vài giây rồi cả người bỗng nhẹ bẫng. Không ngờ, bố mẹ lại thấu hiểu và ủng hộ tôi đến vậy. Cả tuổi thơ, tôi chỉ mơ đến một ngày được gọi cô ấy là “người yêu”. Giờ chính bố mẹ tôi lại trao cho tôi cơ hội ấy.

Sau này, tôi thường xuyên qua lại, quan tâm cô ấy hơn. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Có phải cậu thích tớ không? Dạo này sao khác hẳn?”. Tôi đỏ mặt: “Ừ… bố mẹ tớ giao nhiệm vụ phải lấy cậu làm vợ. Nợ của cậu, để tớ lo”.

Cô ấy nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ. Nhưng rồi sau bao sóng gió, cô ấy cũng gật đầu. Ngày tôi đưa cô ấy về giới thiệu, bố mẹ tôi còn cố ý trêu: “Người yêu à? Hay vợ tương lai luôn đi cho nhanh?”.

Và đúng như thế, khoản nợ chẳng bao giờ được viết giấy thanh toán. Thay vào đó là một tờ giấy đăng ký kết hôn. Chúng tôi có một cậu con trai kháu khỉnh, vợ đang mang bầu sinh đôi.

Nhà cửa, công việc đều ổn. Nhìn vợ tất bật lo cho gia đình, nhìn bố mẹ tôi cưng chiều con dâu như con gái, tôi mới thấy hóa ra “khoản nợ” ngày nào lại chính là món quà lớn nhất đời mình.

Mọi chuyện tưởng chừng đã khép lại cho đến một ngày… sự thật được hé lộ.

Một lần tình cờ, tôi gặp lại một người bạn cũ, cũng là người quen trong nhóm chủ nợ năm xưa. Sau vài ly rượu, anh ta buông một câu như dao cứa: “Cậu em biết không? Hồi ấy, nếu cậu em không mềm lòng, chắc vợ cậu giờ… phải gán nợ bằng chính thân xác rồi”.

Tôi chết lặng. Anh ta kể rằng, thời điểm đó, có một người đã ngấm ngầm đặt điều kiện cho vay tiền và đòi phải “trả bằng cách khác”. Ngày vợ tôi quỳ xuống không chỉ xin khất tiền nợ, mà còn cầu cứu tôi cứu cô ấy thoát khỏi một bi kịch tăm tối.

Tôi rùng mình. Bấy lâu nay, tôi vẫn nghĩ mình lấy vợ vì thương hại, vì chữ tình xen lẫn chữ nghĩa. Nhưng hóa ra ngày ấy, tôi không chỉ cứu một gia đình khỏi đổ nát, mà còn cứu người phụ nữ mình yêu thoát khỏi tay một kẻ đê tiện.

Tôi bỗng thấy 600 triệu đồng năm xưa, dù lớn thế nào, cũng chẳng còn nghĩa lý. Thứ thực sự đáng giá là từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác. Tôi có một gia đình, có con xinh xắn, có mái ấm mà chính tôi dựng nên.

Đôi khi nghĩ lại, tôi vẫn bật cười việc đi đòi nợ. Rốt cuộc chẳng lấy được đồng nào, mà chỉ mang về một “con nợ” rồi cưới luôn làm vợ.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Tiến Bùi