Vợ tôi hoang tưởng sau khóa học 'đánh thức tâm trí'

03/12/2025 13:00

Vợ xem lời dạy của người đứng đầu khóa học như chân lý, còn những phản biện từ gia đình đều bị coi là 'không cùng tần số rung động'.

Thời gian gần đây, có nhiều bài viết chia sẻ về những hệ lụy khi tham gia các khóa học chữa lành, đánh thức tâm trí. Gia đình tôi cũng là nạn nhân của những khóa học như vậy.

Thời điểm đại dịch Covid-19 bùng phát dữ dội, hàng loạt lớp học phát triển bản thân trên nền tảng Zoom mọc lên như nấm sau mưa. Vợ tôi, thông qua vài buổi học online miễn phí, cũng vô tình bị cuốn vào các khóa học "nội tâm" mà theo quan sát của tôi, đây thực chất là những chương trình biến tướng, kết hợp giữa mô hình đa cấp và màu sắc tâm linh khó kiểm chứng.

Ban đầu, vợ tôi chỉ tham gia vài buổi học miễn phí nhẹ nhàng và không ai để ý. Nhưng càng về sau, cô ấy càng bị lôi kéo vào những khóa có lịch học dày đặc, bắt đầu từ 4 giờ sáng, kéo dài tới giờ đi làm. Vào buổi tối, khi có thời gian trống, vợ lại vào Zoom nghe một cách đầy tâm đắc. Lớp có tới vài trăm, thậm chí cả nghìn học viên cùng tham dự. Tôi từng thử tham gia cùng, thấy họ nói chuyện một cách rất khó hiểu, thường khen ngợi và ca tụng lẫn nhau.

Những khung giờ vốn dành cho gia đình, con cái và nghỉ ngơi của vợ tôi nay bị thay thế bằng các giờ học trên Zoom, với những tư duy ngày càng xa thực tế như "thấu suốt", "nâng tầm nhận thức", "giàu toàn diện", "tầng bậc trí tuệ", "nhân mạch", "cao nhân chỉ điểm"... Những người cùng tham gia được học viên gọi là "đồng ngôn", như thể họ thuộc một cộng đồng riêng biệt và ưu tú, tách rời khỏi gia đình. Các thuật ngữ này với tôi rất khó hiểu, tách học viên khỏi tư duy đời thường.

>>Cú lừa một tuần học 'chữa lành thần tốc, xóa sạch tổn thương'

Một trong những thay đổi khiến tôi lo lắng nhất là cách vợ nhắc đến người đứng đầu tổ chức. Dù anh ta không có bằng cấp chuyên môn, không xuất thân từ lĩnh vực giáo dục hay tâm lý, và cũng không được đào tạo chính quy, nhưng vợ tôi và các học viên vẫn gọi là "thầy", thậm chí tôn sùng theo cách khó lý giải. Vợ xem lời dạy của anh ta như chân lý, trong khi tất cả phản biện từ gia đình đều bị coi là "không cùng tần số rung động".

Cộng đồng trong lớp học và giảng viên thường xuyên sử dụng cụm từ "biết ơn quý anh chị" "trân trọng biết ơn" mọi lúc, mọi nơi, với tần suất dày đặc đến mức không còn tự nhiên. Vợ tôi còn viết ra hàng chục trang tài liệu để nói biết ơn người đứng đầu, biết ơn các "thầy cô" dẫn dắt, biết ơn bản thân, biết ơn con cái, biết ơn anh em họ hàng, biết ơn cả những điều quá đỗi bình thường trong cuộc sống... Đây giống như một dạng lập trình niềm tin mà học viên bị yêu cầu thực hành nhằm tăng mức độ gắn kết với tổ chức và củng cố sự phụ thuộc tinh thần.

Đỉnh điểm là việc vợ tôi tham gia khóa học Master Mentor kéo dài 169 buổi để mục tiêu trở thành người có phẩm chất: trí tuệ học giả, năng lực xuất chúng, sức khỏe người sắt, thấu hiểu nhân sinh, giao tiếp thông thái và nhiều tiêu chí khó hiểu khác. Tổ chức đặt ra khái niệm "giàu toàn diện", kết hợp giàu vật chất, giàu tinh thần, giàu tri thức, giàu năng lượng, giàu phước báu... rồi hướng học viên theo đuổi thông qua các khóa học nâng cấp liên tục.

Ngoài lớp nội tâm này, nhóm Zoom còn dẫn dắt vợ đến với các lớp sức khỏe, lớp tài chính, lớp dinh dưỡng... mà tôi không thể tìm hiểu hết. Trong quá trình ấy, vợ tôi bắt đầu đặt ra những mục tiêu xa rời thực tế, viết và xuất bản sách, bơi biển 10 km, chạy bộ marathon 42 km, sở hữu khối tài sản nhiều tỷ đồng... Các mục tiêu này không sai nếu dựa trên năng lực và kế hoạch cụ thể, nhưng ở đây chúng xuất hiện đột ngột, được gieo vào đầu qua bài học và lời dẫn dắt của mentor, có dấu hiệu hoang tưởng, ảo tưởng sức mạnh.

Sự thay đổi nhanh chóng và khó hiểu của vợ khiến gia đình tôi trở nên mệt mỏi, căng thẳng. Tôi không phản đối việc học hay phát triển bản thân, nhưng những gì vợ đang theo đuổi đã vượt xa ranh giới của nhu cầu học tập bình thường. Nó trở thành sự phụ thuộc cảm xúc theo định hướng của tổ chức một cách có tổ chức, dần tách biệt với gia đình, sự chạy theo mục tiêu mơ hồ, sự tôn sùng mù quáng và dần đánh mất chính mình.

Về kinh tế, từ khi vợ tham gia các khóa học, nhà tôi tràn ngập vật phẩm của tổ chức như quần, áo in logo tổ chức, lịch block, thực phẩm chức năng, sách vở, đồ gia dụng, đài thu âm bài giảng, trang trải chi phí vé máy bay và khách sạn tham gia buổi tổng kết ở Mũi Né.... Tôi cũng biết rằng các khóa học không dừng lại ở đó, khóa cao hơn còn đòi hỏi cách ly khỏi gia đình để theo đuổi học tập mà theo họ gọi là "ly gia cắt ái". Và còn rất nhiều hệ lụy khác mà tôi không thể kể hết trong nội dung bài viết này.

Tất cả những thứ đó khiến gia đình tôi lục đục, vợ chồng suy giảm niềm tin lẫn nhau. Đến lúc này, tôi vẫn không biết làm cách nào để vợ mình tỉnh táo trở lại? Tôi sợ nếu tình hình cứ kéo dài, một ngày nào đó gia đình mình sẽ tan vỡ.

Kim