Mẹ chồng đòi sinh hoạt phí, tôi ung dung nói một câu gây náo loạn cả nhà

PV 03/09/2025 07:04

Hai năm qua, chồng tôi không đưa xu nào cho tôi cả, cớ gì tôi lại phải đưa tiền cho mẹ chồng?

Hồi mới yêu nhau, chồng tôi là hình mẫu chuẩn soái ca mà nhiều cô nàng sinh viên thời đó mơ ước. Anh vừa đẹp trai, học giỏi, vừa ga lăng.

Cứ có học bổng là chồng lại đưa tôi đi ăn, đi chơi, mua giày dép, túi xách. Lúc nào tôi cũng hãnh diện với bạn bè, người thân vì có bạn trai chiều chuộng mình hết nấc. Đến khi ra trường đi làm, chồng cũng hay cho tôi tiền tiêu vặt. Mỗi lần chỉ vài trăm nghìn đồng thôi nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Tôi cứ nghĩ chồng mình có quá nhiều ưu điểm. Nhưng cưới nhau xong một cái là chồng tôi thay đổi hoàn toàn. Anh ấy không còn tâm lý như trước nữa. Thay vào đó, chồng tôi dần trở thành người ích kỷ, độc đoán và đặc biệt chi li trong chuyện tiền nong.

Tháng đầu mới về làm dâu, chồng bảo tôi lấy tiền mừng cưới còn dư ra để lo sinh hoạt phí. Tôi ngây thơ đến mức không nghĩ gì cả, tận tâm lấy lòng gia đình chồng để chứng minh bản thân là nàng dâu tốt.

Thế nhưng, sau khi chung sống được vài tháng, tôi dần phát sinh mâu thuẫn với chồng. Anh ấy xét nét tôi đủ thứ, yêu cầu tôi phải tuân thủ nhiều quy định ứng xử trong gia đình khiến tôi không thoải mái. Tôi kiên nhẫn trao đổi lại với chồng thì anh đe nẹt, lấy uy của đàn ông ra để bắt tôi phục tùng.

Mẹ chồng đòi sinh hoạt phí, tôi ung dung nói một câu gây náo loạn cả nhà - 1

Tôi tiêu hết tiền vì nhà chồng nhưng mẹ chồng vẫn muốn hơn (Ảnh minh họa: TD).

Mẹ chồng tôi giống y hình mẫu trong truyền thuyết. Bà toàn bắt tôi thức khuya, dậy sớm làm đủ thứ việc.

Lắm hôm mệt ốm, tôi nằm trên phòng nghỉ cũng không yên. Mẹ chồng liên tục phát bài ca “ngày xưa làm quần quật suốt ngày không nghỉ”. Bà bảo con dâu bây giờ sướng quen thân nên lười, đứa nào cũng chỉ thích nằm ngủ.

Còn nhiều chuyện quá quắt khác nữa nhưng tôi chẳng muốn kể thêm. Cơ mà tôi nhịn mẹ chồng một thì nhịn chồng phải gấp mười.

Sau khi cưới được tôi về, chồng không còn cho tiền thoáng tay như trước nữa. Tôi ấm ức lắm, tưởng lấy nhau xong tài chính quy về một mối nhưng sự thật thì cay đắng vô cùng.

Chồng tôi không đưa vợ một xu nào cả. Lương ai, người ấy xài. Tôi bầu bí cũng phải tự chi tiền thuốc men, siêu âm, chứ chồng chẳng đưa đồng nào.

Chồng lấy lý do là công việc cần tiền luôn có sẵn trong tài khoản. Đưa hết lương cho tôi, anh ấy không chủ động được việc nên tôi cần gì thì nói một câu để anh ấy lo, chứ không được quyền nắm tài chính.

Hồi đầu, tôi không ý kiến gì cả. Nhưng sau vài lần tranh cãi về việc mua sắm, chi tiêu chung, biếu tiền Tết nội ngoại, tôi nhận ra, mình quá dại khi để chồng giữ tiền riêng như thế. Tự dưng tôi phải còng lưng rút ví mình ra để trả hết mọi chi phí ở nhà chồng, còn anh ấy đưa cho tôi chẳng đáng bao nhiêu.

Ngày nào, tôi cũng phải đi chợ sau khi tan làm để nấu bữa tối cho 6 miệng ăn. Lúc đầu, tôi chẳng nghĩ ngợi gì, dần dần mới thấy mình dại dột. Lương 8 triệu đồng mà “bao” cả nhà chồng hết 2/3. Tháng nào, tôi cũng phải xin thêm viện trợ từ nhà ngoại.

Tôi từng nói chuyện thẳng thắn với chồng nhiều lần. Lần nào, anh ấy cũng bảo tôi về làm dâu thì trách nhiệm lo cho gia đình chồng là đương nhiên. Mặc định tiền tôi bỏ ra là đúng, còn anh ấy chẳng đóng góp cái gì, chi tiêu riêng bên ngoài như nào tôi chẳng hề hay biết.

Hôm trước, tôi xin phép bố mẹ chồng đưa con đi du lịch nghỉ lễ với bên ngoại hai hôm. Chồng tôi bận đi trực nên không tham gia. Mẹ chồng liền bảo tôi muốn đi thì đưa tiền cho bà trước đã, tôi ngạc nhiên hỏi tiền gì. Bà kêu từ tháng này, con dâu phải đưa 5 triệu đồng tiền sinh hoạt phí cố định, để bà còn lo việc trong nhà.

Tôi nói bà cứ trao đổi với chồng tôi vì mỗi tháng tôi đã chi gần hết thu nhập của mình rồi. Mẹ chồng gạt đi, nói con trai bà phải gánh vác công to việc lớn, không cần quan tâm đến mấy khoản lặt vặt như vậy.

Em chồng chanh chua hỏi sao chị đi làm suốt ngày mà lương được có tí, hay chị giấu riêng để đưa cho nhà ngoại.

Nghe xong câu ấy, tôi rất bực, hít một hơi rồi bình thản đáp lại: "Hai năm qua, chồng con không đưa con đồng nào, chắc anh ấy tiết kiệm được nhiều lắm. Mẹ cần tiền thì cứ hỏi anh ấy, chứ con còn phải xin bên ngoại tiền bỉm sữa nuôi cháu, không có xu nào trong người đâu ạ".

Nói xong, tôi bế con đi luôn. Lúc sau, mẹ chồng gọi sang nhà tôi kêu ầm lên là con dâu ngang ngược. Bố mẹ tôi bênh con gái, mẹ chồng liền dọa sẽ đuổi tôi đi.

Tôi nhịn hai năm rồi, giờ bỏ cũng không tiếc, chị em nhỉ?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Bạch Dương

PV