Dại dột "chiều" chồng làm một việc, tôi cay đắng tột cùng khi bị phản bội

Giang Bùi 02/09/2025 06:10

Tôi đã hy sinh rất nhiều vì chồng nhưng nhận lại cái kết đắng và ân hận suốt quãng đời còn lại.

Tôi từng nghĩ đời mình đã đủ trọn vẹn khi kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu và sinh được hai đứa con kháu khỉnh.

Chồng thường nói với tôi rằng: “Em không cần sinh thêm nữa, hai đứa là đủ rồi. Mình sống hạnh phúc bên nhau là được”.

Anh tha thiết muốn tôi thắt ống dẫn trứng để có thể thoải mái và không phải lo lắng khi "thân mật".  Ngày qua ngày, anh tha thiết mong tôi sử dụng biện pháp tránh thai tuyệt đối để có thể yêu đương nồng nhiệt, không mang thai ngoài ý muốn. Tôi đồng ý và tin vào những lời đường mật của chồng.

Tôi nào ngờ, quyết định ấy lại mở ra chuỗi ngày ân hận không dứt.

Dại dột chiều chồng làm một việc, tôi cay đắng tột cùng khi bị phản bội - 1

Tôi muốn chiều chồng chuyện giường chiếu nên đã thắt ống dẫn trứng để không mang thai ngoài ý muốn (Ảnh minh họa: Knet).

Nhưng hôn nhân của tôi dần nứt vỡ. Chồng tôi thay đổi, lạnh nhạt và hay đi sớm về muộn. Tôi gắng gượng, cố chăm lo con cái, tin rằng chỉ cần mình vun vén thì anh sẽ quay lại.

Nhưng một ngày, tôi tận mắt thấy anh dắt tay người phụ nữ khác trước cửa khách sạn. Anh bình thản thú nhận: “Anh muốn ly hôn, anh không còn tình cảm với em nữa”.

Tôi sững sờ. Cuộc ly hôn diễn ra chóng vánh khi những cuộc cãi vã của chúng tôi xảy ra liên miên.

3 năm sau, tôi mới có thể mở lòng đón nhận tình yêu mới. Anh đến với tôi bằng sự dịu dàng và kiên nhẫn.

Anh không chê tôi là gái một đời chồng, còn hết lòng yêu thương hai đứa nhỏ. Tôi bắt đầu mơ về một gia đình mới. Nhưng rồi anh khẽ nói một ước mơ giản dị: “Anh vẫn muốn có con chung với em, một đứa bé mang dòng máu của cả hai”.

Lời ấy như mũi dao xoáy vào vết sẹo cũ. Tôi lao vào tìm hiểu, cầu cứu y học. Tôi trải qua ca phẫu thuật xử lý ống dẫn trứng.

Tôi nằm trên giường bệnh, cầu nguyện rằng số phận sẽ cho tôi cơ hội lần nữa. Thế nhưng, bác sĩ lặng lẽ lắc đầu, rất ít cơ hội thành công. Tôi cũng đã 36 tuổi nên càng khó.

Tôi giấu anh, tự nhủ rằng tình yêu sẽ mạnh hơn khát vọng làm cha. Nhưng không lâu sau, anh phát hiện. Ánh mắt anh khi ấy còn đau hơn lời chia tay: “Anh xin lỗi nhưng anh không thể từ bỏ ước mơ làm cha”. Và rồi anh rời đi.

Có đêm, tôi nằm bên hai đứa con, nghe tiếng thở đều của chúng mà nước mắt chảy ướt gối. Tôi thương chúng, thương cả chính mình. Tôi đã tự tay khép lại cánh cửa sinh nở chỉ vì quá tin vào một lời hứa.

Nhiều người hỏi tôi có hối hận không? Tôi hối hận đến tận xương tủy. Hối hận vì đã không tìm hiểu thật kỹ, không lường trước những ngã rẽ cuộc đời. Hối hận vì đã lấy hạnh phúc gia đình làm cái cớ để vĩnh viễn đánh mất quyền làm mẹ.

Sau bao cố gắng tìm kiếm lại tình yêu, tôi nhận ra mình không còn đủ niềm tin để hy vọng. Tôi từng nghĩ mất chồng là bi kịch nhưng mất đi khả năng làm mẹ mới là bản án suốt đời.

Giờ đây, tôi chỉ biết gửi gắm tình yêu của mình cho hai đứa con, như một cách chuộc lỗi với bản thân. Nhưng mỗi khi nhìn những bà mẹ trẻ bồng bế con thơ, trái tim tôi lại nhói lên.

Cuộc đời vốn chẳng ai lường trước được. Nếu biết trước, tôi đã không vội vàng khi quyết định can thiệp vào thiên chức làm mẹ. Hạnh phúc có thể đổi thay, đàn ông có thể thay lòng nhưng cơ hội sinh nở thì khi mất đi, sẽ chẳng bao giờ lấy lại được.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Bùi