Tuổi 18 lên xe hoa, tôi đau điếng khi lén nghe chồng nói chuyện với mẹ anh

Tiến Bùi 29/08/2025 07:46

Một lần tình cờ, tôi nghe được chồng và mẹ chồng nói chuyện trong bếp. Tôi chết điếng khi nghe chính chồng mình nói về tôi như vậy.

Tôi sinh ra trong gia đình đầy bạo lực và nghèo khó. Tuổi thơ của tôi gắn liền với những trận đòn của bố dành cho mẹ, với tiếng cãi vã quen thuộc đến mức có lúc, tôi thấy nó như một phần hiển nhiên trong đời sống.

Bố tôi gia trưởng, vũ phu, luôn áp đặt, muốn tôi phải trở thành “ai đó” theo ý ông. Còn mẹ - một người đàn bà lam lũ, chịu thương chịu khó - vẫn cứ bị chồng chê bai và khinh miệt.

Ngày bố đi tù, tôi và mẹ như trút được gánh nặng. Dù cuộc sống thiếu thốn hơn, ít ra, chúng tôi được thở. Tôi không còn bị ép gánh ước mơ của bố, mẹ cũng không còn phải chịu đựng những trận đòn roi. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy nhanh chóng bị thay thế bởi gánh nặng tiền nợ, tiền ăn, tiền học.

18 tuổi, khi vừa khép lại cánh cửa cấp 3, tôi chọn đi làm công nhân để đỡ mẹ. Thỉnh thoảng nhìn bạn bè được đi học tiếp, được tự do mơ mộng, tôi chỉ biết cười nhạt với chính mình. Ước mơ của tôi - vốn đã nhỏ bé - dần biến mất. Và rồi trong một phút nông nổi, tôi nghĩ đến chuyện lấy chồng.

Tôi đã tin rằng, lấy chồng sẽ giúp tôi thoát khỏi cái nghèo, sẽ mang đến một cuộc sống dễ thở hơn. Tôi cưới với tất cả sự ngây dại của một cô gái vừa bước sang tuổi trưởng thành. Vậy mà đời không như mơ. Tôi không hối hận nhưng tôi tiếc vì mình quá vội vàng, ảo tưởng.

Tuổi 18 lên xe hoa, tôi đau điếng khi lén nghe chồng nói chuyện với mẹ anh - 1

Tôi không rõ cuộc hôn nhân của mình là bến đỗ hay ngõ cụt (Ảnh minh hoạ: TD).

Gia đình chồng tôi thuộc diện khá giả, không lo nợ nần, cơm áo. Nhưng 6 tháng làm dâu, tôi nhận ra, sự “sung sướng” này còn ngột ngạt hơn nghèo khó. Ngôi nhà có 3 thế hệ chung sống, mỗi người một tính nhưng chung một lối sống gia trưởng, bảo thủ, khắt khe.

Ngay cả chồng tôi - người tôi nghĩ sẽ chở che mình - cũng mang nặng tư tưởng ấy. Anh coi tôi như một người “điểm danh” cho mẹ chồng mỗi sáng, một bà nội trợ lo việc bếp núc và một cái “máy” sinh con.

Tôi không được giữ tiền của chồng, tất cả anh đưa cho mẹ. Tôi không có công việc, không thu nhập, mọi thứ phụ thuộc hoàn toàn vào chồng và gia đình chồng.

Có hôm, trước sinh nhật, tôi thủ thỉ với chồng rằng, mình muốn mặc váy, trang điểm, được anh dẫn đi ăn một bữa cho ra dáng “vợ chồng son”. Tôi đã chờ sự hào hứng, ai ngờ anh nổi nóng, mắng tôi rằng: “Trang điểm là không nghĩ đến con trong bụng”. Tôi lặng im, nước mắt chảy ngược, không còn đủ sức để giải thích.

Tôi nhớ mãi bữa cơm hôm gia đình ăn lẩu cá tầm. Khi tôi bưng đĩa cá, bố chồng buông một câu: “Cá này ở đây ăn suốt, chắc cô từ bé đến giờ mới được ăn”.

Tôi chết lặng. Vừa rửa chén, tôi vừa khóc như một đứa trẻ, không phải vì câu nói cay nghiệt ấy, mà vì cảm giác bị thương hại, bị coi thường len lỏi vào tim mình.

Tôi từng nghĩ, thôi thì chỉ cần con đủ ăn đủ mặc, tôi chịu đựng cũng được. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra làm tôi tỉnh giấc.

Một lần tình cờ, tôi nghe được chồng và mẹ chồng nói chuyện trong bếp. Mẹ anh bảo: “Cái con bé ấy cưới về cũng được, miễn là lo việc nhà, sinh cho nhà mình đứa cháu là đủ. Nó nghèo, chẳng dám đi đâu đâu”.

Chồng tôi không phản bác. Anh chỉ cười: “Vâng, con biết. Loại như cô ấy thì chỉ cần ăn ở yên ổn thôi”.

Tôi chết điếng khi nghe chính chồng mình nói về tôi như vậy. Hóa ra trong mắt anh, tôi chỉ là sự lựa chọn an toàn, một người vợ dễ điều khiển, một cô gái nghèo chẳng có lối thoát.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra, tôi không hề được yêu thương, tôi chỉ được chọn. Và tôi đang sống cuộc đời mà người khác vẽ sẵn cho mình.

18 tuổi, tôi chưa đủ trưởng thành để làm vợ, làm mẹ. Nhưng tôi đã đủ tỉnh táo để nhận ra hôn nhân không phải là cánh cửa thoát khổ nếu bước vào bằng sự vội vàng và ảo tưởng.

Tôi không biết tương lai mình sẽ thế nào? Tôi chưa chắc có đủ dũng cảm để ly hôn khi đứa con còn trong bụng. Nhưng ít ra, tôi đã biết rõ một điều tôi không thể tiếp tục sống như một cái bóng trong ngôi nhà này mãi.

Giờ đây, mỗi đêm nằm cạnh chồng, một tay đặt lên bụng lắng nghe từng nhịp đạp của con, tôi lại tự hỏi: Liệu mình có đủ sức để gắn bó cả đời với người đàn ông và gia đình này? Hay một ngày nào đó, tôi sẽ gom hết dũng khí để rời đi, bắt đầu lại từ con số 0 cùng đứa bé trong bụng?

Tôi vẫn chưa có câu trả lời. Chỉ biết rằng, tuổi 18 của tôi đã khép lại trong một cuộc hôn nhân mà đến giờ tôi cũng không rõ nó là bến đỗ hay ngõ cụt…

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Tiến Bùi