Tôi ở trọ thảnh thơi hơn hai người bạn vay nợ mua nhà Sài Gòn

10/12/2025 16:34

Chứng kiến hai người bạn thân vay mua nhà rồi nơm nớp lo trả nợ, chẳng được sống thảnh thơi, tôi tin quyết định ở trọ của mình đúng đắn.

Tôi năm nay 34 tuổi, đi làm được tròn 10 năm ở Sài Gòn. Tôi có nhóm bạn thân bốn người, quen nhau từ thời đại học. Tất cả đều có công việc ổn định, thu nhập thuộc dạng khá so với mặt bằng chung. Thế nhưng, sau từng ấy năm, con đường mỗi người chọn lại rất khác nhau, đặc biệt là trong chuyện mua nhà.

Hai người bạn của tôi đã "an cư" từ hai, ba năm trước. Nhìn bên ngoài, ai cũng nghĩ họ thành công, mới ngoài 30 đã có nhà ở thành phố. Nhưng chỉ khi ngồi lại nói chuyện, tôi mới hiểu phía sau là cả một áp lực nặng nề.

Một người vay gần 70% giá trị căn hộ chung cư, nên tháng nào cũng căng như dây đàn để trả góp. Lương về là bạn trích ngay hơn một nửa để trả nợ ngân hàng, phần còn lại phải tính toán từng đồng cho chi tiêu. Bạn kể có tháng chỉ dám đi chợ vài lần, còn lại phải nhờ bố mẹ ở quê gửi đồ ăn lên vì "đến hạn trả nợ".

Người kia khá hơn một chút khi chỉ phải vay 50% giá trị tài sản, nhưng cũng luôn trong trạng thái lo lắng vì chỉ cần bệnh tật, thất nghiệp hay biến cố nhỏ thôi là cả gia đình lao đao. Họ đều có nhà rồi nhưng chẳng được sống thảnh thơi đúng nghĩa. Căn nhà đáng lẽ là chốn bình yên thì lại trở thành áp lực đè lên vai họ suốt ngày đêm.

Người bạn thứ ba của nhóm tôi thậm chí không chịu nổi áp lực mua nhà thành phố. Thế nên, sau vài năm sống trong những căn phòng trọ chật chội và nghe người xung quanh bàn chuyện "phải có nhà mới yên thân", bạn quyết định bỏ cuộc. Cuối cùng, bạn chọn về quê mở cửa hàng kinh doanh nhỏ. Mỗi lần gặp lại, bạn luôn nói: "Ở quê ít tiền hơn nhưng nhẹ đầu".

>>Tích lũy hai thế hệ tôi vẫn chưa mua nổi chung cư vùng ven Hà Nội

Còn tôi là người duy nhất chưa tính đến chuyện mua nhà. Tôi từng suy nghĩ rất nhiều, rồi tự xác định quan điểm: thà ở thuê một căn nhà rộng rãi, thoải mái, còn hơn vay nợ để mua một căn nhà nhỏ rồi lúc nào cũng nơm nớp lo trả nợ. Có người nói tôi "thiếu chí tiến thủ, sống vô lo, không nghĩ đến tương lai". Nhưng với tôi, tương lai không chỉ là một cuốn sổ đỏ cầm trên tay mà là sự an toàn tinh thần và chất lượng cuộc sống mỗi ngày.

Nhiều người trẻ ngày nay đang bị đẩy vào một cuộc đua không hồi kết: phải có nhà trước 35 tuổi, phải mua chung cư, phải sở hữu tài sản để "bằng bạn bè". Trong khi giá nhà tại các thành phố lớn đã vượt xa thu nhập của phần lớn người lao động. Một căn hộ tầm trung cũng lên tới vài tỷ đồng, trong khi mức lương của người trẻ phổ biến chỉ 15–20 triệu. Tức là dù có tiết kiệm nghiêm túc thì họ cũng mất cả chục năm mới tích cóp được số tiền ban đầu, chưa kể lãi vay ngày càng cao và chi phí cuộc sống tăng không ngừng.

Tôi biết có nhà là ước mơ chính đáng. Nhưng tôi cũng hiểu việc gồng mình mua nhà có thể lấy đi sức khỏe, niềm vui và cả sự linh hoạt. Thỉnh thoảng, khi ngồi trong căn hộ thuê nhưng đầy đủ ánh sáng, không bị áp lực trả nợ mỗi tháng, tôi thấy bản thân thật sự thảnh thơi. Tôi có thể dành tiền để học thêm, đi du lịch, chăm sóc bố mẹ - những việc nếu vay mua nhà có lẽ tôi chẳng dám nghĩ đến.

Người trẻ có quyền lựa chọn lối sống phù hợp với mình, không nhất thiết phải chạy theo kỳ vọng xã hội. Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, và tôi tin không cần cứ phải sở hữu một căn nhà mới gọi là "an cư".

Do Phu Quy