'Lương 30 triệu nhưng không lo mua nhà'

12/12/2025 10:34

Tôi không muốn dùng toàn bộ thu nhập của mình cho việc trả nợ mua nhà, rồi không dám ốm, chẳng dám thất nghiệp, hay đi chơi đây đó.

Tôi là một Gen Z, năm nay 27 tuổi, đang làm việc tại một công ty công nghệ ở TP HCM. Mức lương hiện tại của tôi khoảng 30 triệu đồng mỗi tháng, không quá cao so với mặt bằng chung ngành, nhưng cũng đủ để tôi sống thoải mái, có khoản tiết kiệm mỗi tháng và thỉnh thoảng tự thưởng cho mình những chuyến đi ngắn ngày. Thế nhưng, điều khiến tôi bất ngờ là mức lương đó lại trở thành cái cớ để nhiều người đánh giá rằng tôi "vô lo", "sống hưởng thụ", "không nghĩ cho tương lai" chỉ vì tôi không cố gắng mua nhà.

Tôi vẫn nhớ một lần buổi trưa ngồi ăn với đồng nghiệp lớn tuổi hơn. Khi nghe tôi nói đang tính để dành tiền đi Nhật vào năm sau, anh ấy cười nửa miệng rồi buông một câu: "Bọn trẻ giờ ham chơi lắm, tầm tuổi như em phải nghĩ đến chuyện mua nhà rồi chứ. Lương 30 triệu mà không tích cực gom góp thì bao giờ mới ổn định?". Nghe vậy, tôi chỉ biết cười trừ. Không phải tôi không suy nghĩ cho tương lai, mà là tôi thấy giấc mơ mua nhà ở thành phố này quá xa vời, đến mức cố chạy theo chỉ khiến tôi kiệt sức.

Tôi từng nghiêm túc tính toán: một căn hộ nhỏ ở khu vực tôi đang sống có giá thấp nhất cũng trên 2,5 tỷ đồng. Nếu tôi muốn vay ngân hàng 70%, số tiền trả góp hằng tháng sẽ rơi vào khoảng 20–25 triệu đồng, chưa kể lãi suất có thể biến động. Nghĩa là gần như toàn bộ thu nhập của tôi phải dành cho việc trả nợ, tôi sẽ không còn khoản dự phòng, không dám ốm, không dám thất nghiệp, không dám đi chơi, và có lẽ cũng không dám mơ đến việc nâng cấp bản thân. Một cuộc sống như vậy, với tôi, giống như đặt mình vào chiếc lồng đẹp nhưng khóa kín.

>>Tôi ở trọ thảnh thơi hơn hai người bạn vay nợ mua nhà Sài Gòn

Thế hệ Gen Z chúng tôi bị nói nhiều rằng "chỉ thích tận hưởng", "không chịu hy sinh như bố mẹ ngày xưa". Nhưng bối cảnh mỗi thời mỗi khác. Cha mẹ tôi ngày xưa có thể mua đất, mua nhà với mức thu nhập còn thấp hơn bây giờ nhiều, bởi giá nhà thời đó vẫn ở trong tầm với. Còn hiện tại, giá bất động sản đã tăng gấp nhiều lần so với tốc độ tăng lương của người lao động trẻ. Tôi không nghĩ đó là sự "lười biếng", mà đơn giản là bài toán kinh tế không còn thực tế.

Tôi chọn sống theo khả năng của mình. Tôi vẫn tiết kiệm, nhưng không để khoản tiền đó trở thành gánh nặng. Tôi dành một phần để học thêm, một phần để du lịch, một phần để giúp đỡ bố mẹ khi cần. Quan trọng hơn, tôi có thời gian để tận hưởng cuộc sống: gặp gỡ bạn bè, đọc những cuốn sách mình thích, thử sức với những điều mới mẻ. Đối với tôi, đó là một sự ổn định theo thước đo của riêng mình, không phải khuôn mẫu của thế hệ trước.

Tôi không phủ nhận việc sở hữu nhà là một mục tiêu đáng quý. Nhưng tôi không muốn biến nó thành thước đo giá trị của bản thân. Nếu một ngày nào đó thu nhập đủ tốt, thị trường ổn định hơn và tôi cảm thấy sẵn sàng, tôi vẫn sẽ nghĩ đến chuyện mua nhà. Còn hiện tại, tôi chấp nhận sống chậm hơn, hưởng thụ vừa đủ và giữ cho mình sự cân bằng. Tôi tin rằng mỗi người có quyền chọn cách sống phù hợp với điều kiện và mong muốn của bản thân, miễn là không gây hại cho ai.

Đức Đặng Duy