Sang nhà dì chơi, tôi phải lòng em hàng xóm và cái kết hết sức bất ngờ
Cô hàng xóm xinh đẹp gần nhà dì khiến tôi nhớ lại mình thời trai trẻ. Nếu là tôi của thời gian đó, tôi tin mình sẽ chinh phục được người đẹp.
Hôm ấy, tôi sang nhà dì chơi, vốn chỉ định ngồi đôi ba câu chuyện rồi về. Nhưng bất ngờ thay, bên nhà dì có một cô hàng xóm trẻ trung, cao ráo, dáng vẻ dịu dàng, nụ cười tươi khiến tôi lúng túng.
Ánh mắt cô ấy chạm vào tôi, để lại một vệt sáng kỳ lạ trong lòng. Từ hôm đó, chẳng hiểu sao hình bóng cô ấy cứ len lỏi trong tâm trí, khiến tôi bồi hồi nhớ lại thời trai trẻ.
Ngày ấy, tôi cũng từng là chàng trai đầy nhiệt huyết, biết rung động trước cái đẹp, biết mơ mộng và khao khát yêu đương. Nếu lúc này, tôi còn là chàng thanh niên 20 tuổi, có lẽ tôi sẽ chẳng ngần ngại tìm cách tán tỉnh, theo đuổi cô gái ấy.
Nhưng thời gian chẳng chừa một ai. Tôi đã bước sang tuổi trung niên, không còn sự trẻ trung, lãng mạn và sức hấp dẫn như xưa. Nhìn vào gương, thấy những nếp nhăn hằn sâu, mái tóc pha sương, tôi chỉ biết thở dài.
Thế nhưng nghịch lý thay, trong lòng tôi vẫn âm thầm khát khao có được một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, luôn khiến tôi thấy mới mẻ và say mê. Và chính sự khát khao ấy đã trở thành ngòi nổ trong cuộc hôn nhân của tôi.

Tôi mất vợ vì "say nắng" cô hàng xóm gần nhà dì (Ảnh minh họa: Freepik).
Tôi bắt đầu so sánh vợ mình với cô hàng xóm ấy. Vợ tôi - người phụ nữ đã đồng hành cùng tôi gần 20 năm - vất vả nuôi con, tần tảo lo toan bỗng trở nên nhạt nhòa trong mắt tôi.
Tôi thấy vợ không còn rạng rỡ, không còn sức hút như trước. Tôi để ý từng nếp nhăn trên gương mặt vợ, từng lời nói đôi khi cộc cằn sau những buổi chợ búa mệt nhọc rồi vô tình so sánh với sự dịu dàng của người phụ nữ kia.
Sự so sánh ấy khiến tôi bất công với vợ. Tôi bắt đầu bực bội, dễ cáu gắt, kiếm cớ gây sự chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Tôi dần quên rằng, vợ mình đã hy sinh cả tuổi trẻ, thanh xuân để đồng hành cùng tôi, vun vén cho mái ấm này. Thay vì biết ơn, tôi lại chỉ nhìn thấy những điều thiếu sót.
Nỗi ám ảnh về cô hàng xóm dần trở thành cái bóng trong cuộc sống vợ chồng. Tôi lơ đãng, lạnh nhạt, để mặc vợ xoay xở. Tôi thường xuyên sang nhà dì chơi để được gặp cô gái đó. Có lần, tôi còn đứng trước nhà cô ấy chỉ để ngắm nhìn một người phụ nữ đẹp.
Nhìn thấy cô ấy đi với bạn trai, trong lòng tôi nổi cơn ghen cuồn cuộn. Nhưng tôi chẳng thể làm gì vì mình chỉ là một gã vô danh trong mắt cô gái đó.
Mỗi ngày, tôi về nhà với tâm trạng thất thần, đúng là người đang yêu. Vợ nhận ra sự thay đổi của tôi nhưng cô ấy không trách móc nhiều. Cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rười rượi. Tôi biết vợ đã hiểu, chỉ là không nói ra.
Một ngày nọ, khi tôi còn mải miết mơ tưởng về người phụ nữ ấy, vợ tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cô ấy bảo: “Nếu anh đã thấy chán ghét, đã không còn muốn chung sống thì em ra đi. Em không thể níu giữ một người chồng chỉ nghĩ đến người đàn bà khác”.
Nói rồi, vợ rời khỏi nhà, để lại tôi với căn phòng trống trải và một nỗi ân hận giày vò. Cô hàng xóm kia cũng đã chuyển nhà đi nơi khác.
Lúc ấy, tôi mới thấm thía mình đã mất đi điều quý giá nhất. Người hàng xóm kia chỉ là thoáng qua, một thứ men say ngắn ngủi. Còn vợ tôi mới là người đã đi cùng tôi suốt nửa đời người, cùng tôi vượt qua bao sóng gió. Vậy mà chỉ vì một phút yếu lòng, một sự so sánh vô nghĩa, tôi tự tay đánh mất gia đình.
Giờ đây, khi ngồi lại một mình, tôi mới nhận ra sự ngu dại của bản thân. Thời gian có thể lấy đi tuổi trẻ, sắc đẹp nhưng không thể xóa nhòa những kỷ niệm, những yêu thương từng gắn bó.
Tôi viết ra những dòng này như một lời thú nhận, một sự cảnh tỉnh cho chính mình và cho bất kỳ ai đang bước vào lối mòn so sánh vô nghĩa.
Đừng để những phút "say nắng", những ảo ảnh thoáng qua làm mờ đi giá trị thật sự của người đã đồng hành bên mình. Vì khi mất đi rồi, mới thấy chẳng có gì đau đớn bằng việc tự tay đánh mất hạnh phúc.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.