Mỗi lần em rể đến nhà chơi, tôi lại thấy chán chồng mình hơn một chút

Giang Hà 07/09/2025 05:45

Sau khi lấy chồng, tôi bỗng cảm thấy chuyện trai gái “sống thử” trước hôn nhân không hẳn là không tốt. Ít nhất, người ta còn có cơ hội nhìn rõ người mà mình sẽ lấy làm chồng.

Nhà tôi có hai chị em gái. Vì nghèo nên dù là con trai trưởng, bố tôi vẫn nhất định không sinh thêm. Bố nói, con gái mà ngoan ngoãn, học giỏi thì sau này, bố mẹ cũng có thể tự hào.

Ý thức được sự nghèo khó, lại thương cha mẹ vất vả buôn bán sớm khuya, chị em tôi bảo ban nhau chăm học, chăm làm. Từ tiểu học cho đến đại học, cả hai luôn là học sinh xuất sắc và gương mẫu. Hai đứa con gái là niềm tự hào, hãnh diện vô bờ bến của bố mẹ tôi.

Sau khi ổn định công việc, tôi lấy chồng. Chồng tôi xuất thân con nhà giàu có, rất biết lấy lòng và chiều chuộng tôi.

Cả tuổi thanh xuân, tôi chỉ chúi đầu vào sách vở, không dám màng chuyện yêu đương. Sự chiều chuộng và quan tâm của anh đã nhanh chóng đánh gục tôi. Sau hơn một năm hẹn hò, chúng tôi tổ chức đám cưới.

Sau khi cưới, bố mẹ chồng lập tức cho vợ chồng tôi ở riêng, sang tên luôn căn nhà mà ông bà đã mua sẵn cho trước đó. Tôi thực sự cảm thấy rất hài lòng. Mọi người xung quanh đều khen tôi có “số hưởng”.

Mỗi lần em rể đến nhà chơi, tôi lại thấy chán chồng mình hơn một chút - 1

Sau 8 giờ vàng ngọc làm việc ở cơ quan, chồng chỉ chăm chú vào điện thoại và máy tính khiến tôi chán nản (Ảnh minh họa: Freepik).

Nhưng sau khi sống chung, tôi mới hiểu lý do vì sao bố mẹ chồng mau chóng cho vợ chồng con trai sống riêng, dù đó là con trai một. Tôi cảm tưởng như họ chỉ muốn nhanh chóng đẩy “cục nợ” của họ sang cho tôi.

Những bóng bẩy, ngọt ngào hồi yêu đương mau chóng biến mất. Thay vào đó là một người đàn ông lười biếng, luộm thuộm.

Anh không động tay vào bất cứ việc gì. Nếu có thì anh cũng đụng đâu hỏng đấy, chẳng được việc gì. Ngoài 8 tiếng vàng ngọc ở cơ quan, anh bận rộn với việc đi đánh bi-a, chơi điện tử trên máy tính.

Những việc trong nhà không phải tôi không làm được. Chỉ là sau một ngày tan ca trở về, chồng chỉ ngồi chơi điện tử chờ cơm, tôi thấy rất khó chịu. Nếu tôi kêu ca, anh sẽ nói: “Em mệt quá thì thuê giúp việc đi. Từ bé tới giờ, anh có biết làm gì đâu. Anh lấy vợ chứ có phải chuyển kiếp đâu mà thay đổi được".

Cho đến lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy chuyện trai gái “sống thử” trước hôn nhân có lẽ không hẳn là không tốt. Ít nhất, người ta còn có cơ hội nhìn rõ người mình sẽ lấy làm chồng, không như tôi.

Vậy nên, khi em gái tôi dẫn bạn trai về ra mắt, tôi là người ủng hộ em đầu tiên. Cậu ấy không chỉ đẹp trai, ăn nói từ tốn, nhẹ nhàng, mà còn biết nội trợ. Lần đầu đến nhà bạn gái, cậu ấy không ngại vào bếp, nấu ăn sạch sẽ, gọn gàng, đâu ra đấy.

Sau khi biết hoàn cảnh cậu ấy sớm mồ côi, lớn lên nhờ cậu mợ nuôi dưỡng. Thi đỗ đại học, vừa học, vừa làm để tự nuôi mình ăn học, tôi càng thêm yêu quý. Dù hiện tại, cậu ấy chưa có nhà, tài sản duy nhất chỉ là chiếc xe máy và một công việc với thu nhập vừa phải, tôi vẫn tin đó là chàng trai có thể tin cậy.

Cuộc sống của em gái tôi sau khi kết hôn khá chật vật. Hai vợ chồng thuê một phòng trọ nhỏ gần chỗ làm. Mỗi tháng nhận lương đều phải ngồi lại chia thành từng khoản tiền nhà, tiền sinh hoạt… còn bao nhiêu để tiết kiệm với ước mơ sớm mua được căn chung cư nhỏ.

Mỗi lần về nhà, mẹ tôi vẫn thở dài, nói nhà có hai đứa con gái, một đứa thì sung sướng, đủ đầy, một đứa thì khó khăn, chật vật, nhìn thấy thương. Đó là nỗi lo nhìn thấy của bố mẹ. Còn tôi, mỗi lần gặp em, thấy em nói cười, chưa từng than nghèo kể khổ, nét mặt rạng rỡ, hân hoan là biết em hạnh phúc.

Thỉnh thoảng vào cuối tuần, vợ chồng em lại đến nhà tôi chơi, cùng nhau nấu nướng, ăn một bữa cơm đoàn kết. Mỗi khi nhìn em rể xắn tay áo vào bếp rồi nhìn chồng mình đang nằm dài trên sofa chơi điện tử, tôi thực sự thấy chán nản.

Đã thế đến bữa ăn, chồng tôi còn nói: “Chú chịu khó thật đấy. Anh chỉ giỏi mỗi việc ăn thôi, nấu thế nào thì chịu. Thực ra, nấu xong có người chịu ăn cho cũng là tốt rồi, chú nhỉ?”.

Đáp lại, em rể tôi chỉ cười: “Chịu khó gì anh. Việc gì phụ nữ làm được thì đàn ông mình cũng làm được. Thỉnh thoảng được nấu cho vợ mình ăn cũng thú vị lắm”. Chao ôi, nhìn ánh mắt em gái nhìn chồng âu yếm, tôi không kìm nổi sự ngưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ.

Và dù không muốn, sau mỗi lần vợ chồng em gái đến chơi nhà, tôi lại thấy chồng tôi tệ thêm một chút, chán chồng thêm một chút.

Có lần không kìm được, tôi bảo chồng: “Em gái em đúng là có phúc, được chồng yêu thương, tâm lý, chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ. Lấy chồng như thế đúng là không uổng phí đời con gái”.

Chồng tôi vẫn dán mắt vào máy tính, tay bấm liên hồi, miệng nói: “Phúc gì, làm công to việc lớn gì hãy khen, đàn ông mà như đàn bà chỉ thích vào bếp”. Nghe xong, tôi chán hẳn.

Tôi tự nhủ, giờ còn vợ chồng son đã thế này. Sau này có con nhỏ, viễn cảnh ra sao, tôi đã nhìn thấy rõ.

Vẫn biết, không ai có hết những thứ mình muốn. Có thứ này thì không có thứ khác là điều bình thường. Nhưng nếu cho tôi chọn lại, tôi thà chọn người chồng xuất thân nghèo khó nhưng có ý chí và năng lực, biết chia sẻ, quan tâm, chăm sóc vợ còn hơn là một người chồng lớn lên trong nhung lụa nhưng vô tâm và lười biếng.

Vậy nên, người ta nói “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng” không sai đâu. Yêu thì đừng nhìn vào bề ngoài, đừng nhìn vào gia cảnh. Bởi những thứ đó đều không phải là tem bảo hành cho một lựa chọn tốt.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà