Bạn trai có nhà, có xe nhưng lại yêu tôi theo cách rất kỳ lạ
Tôi cứ tưởng yêu một người đàn ông thành đạt là hạnh phúc. Nào ngờ, hành động lạ của anh lại khiến lòng tôi nặng trĩu đến khó tả.
Tôi năm nay 23 tuổi, được nhận xét là nhanh nhẹn, dễ thương. Bạn trai hơn tôi hai tuổi, ra trường 3 năm nhưng bắt đầu khởi nghiệp ngay từ khi còn là sinh viên.
Nhờ tài năng và gặp đúng thời điểm, anh đã sớm có nhà, có xe, có công ty riêng. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng bảo tôi may mắn khi yêu được “chàng trai vàng trong làng công nghệ”.
Nhưng chỉ khi ở cạnh mới thấy, anh không giống những chàng trai 25 tuổi bình thường. Ngoại hình lẫn tính cách, anh đều toát lên vẻ già dặn, khô khan. Lúc nào cũng nguyên tắc, mọi chuyện phân định rạch ròi, một là một, hai là hai. Với anh, tình yêu phải đi theo khuôn thước, chứ không có chỗ cho cảm xúc bồng bột.
Người ta thường bảo con gái cần được nuông chiều, còn tôi thì… chẳng bao giờ mong đợi được điều đó từ anh.
Anh quan niệm tình yêu phải “thực tế”, không có chuyện giận dỗi vô cớ hay nửa đêm chạy đi mua đồ ăn vặt cho người yêu. Nếu tôi thèm thì tự đặt giao hàng. Anh bảo: “Yêu nhau là để đồng hành, không phải hành xác nhau”.

Yêu người đàn ông thành đạt, tôi dần nhận ra khoảng cách khó gọi tên (Ảnh minh hoạ: Knet).
Trời mưa dông, anh không bao giờ phóng xe đến đón tôi, chỉ đặt taxi. Tôi nhớ có lần nằm ôm bụng đau ngày “đèn đỏ”, chỉ mong nghe một lời động viên nhưng đáp lại là khuôn mặt lạnh như tiền: “Đau thì nghỉ ngơi, chứ anh không thích chuyện bé xé ra to”.
Thậm chí, tôi kể chuyện bạn bè, kể vài câu chuyện vặt vãnh để chia sẻ cùng anh, anh cũng gạt đi: “Phí thời gian, lo việc lớn đi em”. Đôi lúc, nhìn khuôn mặt anh căng thẳng, già dặn như người đàn ông 35 tuổi, tôi tự hỏi: Anh còn coi tôi là người yêu hay chỉ là một phần nhỏ trong đời sống cứng nhắc của anh?
Những gì thuộc về sự lãng mạn, vui đùa, anh đều coi là phù phiếm. Thứ duy nhất tôi có thể tin ở anh là sự chung thủy và trách nhiệm.
Ai cũng nghĩ yêu một người thành đạt sẽ sung sướng nhưng thật ra tôi thấy ngột ngạt. Anh thành công, ai cũng biết. Mỗi tháng, anh kiếm được số tiền không nhỏ. Nhưng với tôi, anh chỉ đưa 5-7 triệu đồng để phụ tiền nhà và sinh hoạt.
Số tiền đó tôi không coi là ít nhưng rõ ràng so với khả năng của anh thì chẳng thấm vào đâu. Ngoài khoản này, đi ăn, đi chơi anh trả nhưng đa phần chỉ ở những quán bình dân hoặc tầm trung.
Quần áo anh cũng chẳng có món hàng hiệu nào, luôn chọn đồ vài trăm nghìn đồng. Có lần, tôi thích một chiếc túi 5 triệu đồng, anh phản đối gay gắt: “Phí phạm”.
Thậm chí, nhân viên của anh còn than phiền vì sếp quá tiết kiệm: Đi ăn thường để nhân viên trả tiền, đi du lịch thì chọn chỗ rẻ, đi nhanh rồi quay về làm việc.
Anh còn có thói quen ghi chép, tính toán chi tiêu từng tháng, luôn đặt mục tiêu chi ra đúng con số đã định. Nhiều lúc, tôi thấy cuộc sống của anh còn kém thoải mái hơn cả nhân viên. Thú thật, mỗi lần thấy anh lẩm bẩm tính toán, tôi vừa buồn, vừa ngán ngẩm.
Chúng tôi từng bàn chuyện cưới xin. Tôi mong sau này có thể thuê giúp việc để san sẻ gánh nặng nhưng anh gạt đi: “Ông bà hai bên hỗ trợ giai đoạn đầu, sau đó em ở nhà vừa trông con, vừa làm việc. Phụ nữ có đi làm cũng không cần thiết”. Lúc ấy, tim tôi như thắt lại.
Tôi hiểu mỗi người đều có cách nhìn nhận và quan điểm sống khác nhau. Với tôi, tiền bạc kiếm ra là để tận hưởng cuộc sống, chứ không phải lúc nào cũng bó buộc trong tính toán tiết kiệm.
Nhiều lúc, tôi chỉ ước mình được nuông chiều, được quan tâm, được sống thoải mái. Nhưng những điều tưởng như bình thường ấy lại trở nên quá xa xỉ.
Chính vì vậy, tôi không khỏi lo lắng cho tương lai và dần cảm thấy chán nản với mối tình hiện tại. Không biết có ai từng rơi vào hoàn cảnh giống tôi chưa? Tôi nên chọn bước tiếp hay dừng lại?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.