Đêm tân hôn, chồng không "gần gũi" tôi sau khi nghe một cuộc điện thoại

Giang Hà 08/09/2025 19:15

Lấy một người chồng đẹp trai, tài giỏi, chu đáo, tôi thấy mình không khác gì nàng Lọ Lem may mắn gặp được hoàng tử của đời mình. Thế nhưng, 30 chưa phải là Tết…

Tôi gặp Tùng lần đầu tiên là trong một quán cà phê. Hôm đó, tôi có chuyện buồn, đúng hôm trời mưa nên cứ ngồi “cắm rễ” ở quán suốt một buổi chiều. Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. Vừa nghe giọng bố cất lên từ đầu dây bên kia, tôi tủi thân bật khóc.

Người đàn ông ngồi bàn đối diện, chằm chằm nhìn tôi. Tôi biết anh nhìn mình nhưng cũng mặc kệ. Rồi anh đứng dậy, chìa cho tôi một chiếc khăn gấp gọn, giọng dịu dàng: “Xinh thế này đừng để nước mắt trôi hết son phấn”.

Tôi nhìn anh ấy, không biết là anh đang khen hay mỉa mai tôi, bèn giật lấy chiếc khăn trên tay anh, bướng bỉnh bỏ đi.

Lần thứ hai gặp nhau là ở tiệc thôi nôi con gái của một chị đồng nghiệp. Anh ấy xuất hiện ở đó với vai trò như chủ nhà. Sau này tôi mới biết, anh là em họ của chị ấy.

Còn hôm đó, anh ấy vừa nhìn thấy tôi đã không giấu nổi ngạc nhiên: “Phải có duyên lắm, mình mới gặp lại nhau. Có định trả lại khăn cho anh không hay là vứt đi rồi?".

Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của chị đồng nghiệp: “Em chưa có bạn trai, vừa hay em họ chị cũng chưa có bạn gái. Có muốn về làm người một nhà với chị không?”. Cùng lúc ấy, tôi nhận được một lời mời kết bạn từ anh ấy.

Đêm tân hôn, chồng không gần gũi tôi sau khi nghe một cuộc điện thoại - 1

Tôi bị sốc khi chồng rời nhà đi gặp người cũ ngay đêm tân hôn (Ảnh minh họa: TD).

Không biết có phải vì có người làm mối quá nhiệt tình, hay là vì tôi thích vẻ điềm đạm, trầm tính, có chút lạnh lùng của anh. Chỉ sau một thời gian ngắn, từ những quan tâm, hỏi han, chúng tôi đã tiến bước đến hẹn hò.

Có lần ngồi cạnh anh, nắm lấy bàn tay từng ngón thon dài, tôi nũng nịu hỏi: “Anh vừa đẹp trai, vừa chu đáo, lại giỏi thế này, cớ làm sao lại còn đến lượt em nhỉ?”. Anh xoa đầu tôi như xoa đầu một cô gái nhỏ, miệng cười nhưng ánh mắt bỗng trở nên tối lại.

Một buổi tối mùa đông, anh ngỏ lời: “Về làm vợ anh đi, ở một mình anh buồn quá”. Một câu tỏ tình không thể ngọt hơn, khiến trái tim tôi mềm nhũn đầu hàng vô điều kiện.

Sau đó là lần lượt mọi thủ tục để đi đến hôn nhân: Hai bên phụ huynh gặp nhau bàn chuyện đám cưới, chụp ảnh, trang trí lại phòng tân hôn. Mọi thứ anh đều chiều theo ý thích của tôi.

Từ nhỏ, bố mẹ luôn nói, thầy xem tử vi bảo tôi sinh vào một ngôi sao xấu, làm chuyện gì cũng có chút khó khăn. Không ngờ, trong chuyện hôn nhân lại thuận lợi như vậy. Nếu không kể những rung động thoáng qua, anh là người đàn ông đầu tiên mà tôi yêu thật lòng.

Vì thế, đám cưới này đối với tôi giống như một giấc mơ, giống như nàng Lọ Lem may mắn gặp được chàng hoàng tử của đời mình mà không gặp bất cứ thử thách nào.

Nhưng “30 chưa phải là Tết”. Câu này tôi đã nghe nhiều lần nhưng đến khi nó rơi vào tôi mới thực sự thấm ý nghĩa chua chát của nó.

Vào đêm tân hôn, khi tôi từ phòng tắm bước ra, thấy chồng vừa nghe xong một cuộc điện thoại. Nét mặt và giọng nói anh ấy có vẻ không bình thường: “Anh có chút chuyện cần ra ngoài. Hôm nay, em mệt rồi, ngủ sớm đi nhé”. Nói xong, anh còn do dự một chút rồi mới cầm chìa khóa xe bước đi.

Lúc đó tôi nghĩ, ai đó cũng thật vô duyên, có chuyện gì không thể đợi mai hay sao, lại nhất định phải gọi chồng mình rời khỏi nhà vào đúng tối tân hôn. Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, nằm sấp xuống giường, vừa xem những bức ảnh cưới bạn bè chụp gửi cho, vừa nhắn tin cảm ơn từng lời chúc mừng rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy đã là nửa đêm, một mình tôi nằm trên giường, không thấy chồng đâu. Trong ánh sáng lờ mờ của ánh đèn ngủ, tôi thấy một dáng người ngồi bên cửa sổ, mùi thuốc lá xộc khắp căn phòng khiến tôi khó chịu.

Sao giờ này anh còn chưa ngủ? Sao anh lại hút thuốc lá? Lâu nay, anh đã bỏ thuốc rồi mà. Tôi vừa nghĩ, vừa bật đèn lên. Chồng tôi ngồi đó, không giống một người đàn ông mới cưới vợ chút nào.

Tôi ôm lấy cổ anh, giả vờ nghiêm khắc hỏi: “Nói xem, có phải hôm nay anh bị ép cưới không? Sao đêm tân hôn lại có dáng vẻ này? Mà ai gọi chồng em thế”.

Anh dụi tàn thuốc cho đến khi tắt hẳn, sau đó mới nhìn tôi chậm rãi nói: “Tối qua, bạn gái cũ gọi điện cho anh. Cô ấy biết anh cưới vợ, gọi điện chúc phúc. Cô ấy đã biến mất 6 năm, anh hoàn toàn mất hết hy vọng và quyết định mở lòng với em. Không ngờ...”.

Anh chưa từng kể cho tôi nghe về bạn gái cũ, tôi cũng chưa từng hỏi. Chỉ có một lần, chị họ anh từng kể, anh bị bạn gái cũ bỏ rơi đúng vào hôm sinh nhật cô ấy. Cô ấy ra nước ngoài, hẹn sẽ trở về nhưng sau đó, anh không liên lạc được. Cuộc tình kết thúc như một dấu chấm hỏi.

Chị ấy không hề kể những năm ấy, anh đã đau khổ thế nào, tuyệt vọng ra sao. Anh “đóng cửa trái tim” suốt mấy năm trời cho đến khi gặp tôi.

Thực ra, anh chưa từng quên chị ấy. Những lời nói xa xôi, những ánh mặt vô định, những khoảnh khắc trầm buồn của anh và cả dòng chữ anh nắn nót viết lên một trang giấy mà hôm dọn nhà, tôi vô tình đọc được: “Em ạ, anh không chờ em nữa”. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là ngày anh quyết định cưới tôi.

“Anh có yêu em không?”, tôi hỏi, cảm thấy lòng không có mấy hy vọng. Nhưng anh đáp lời: “Có, anh yêu em. Chỉ là sự trở về của cô ấy ít nhiều gây cho anh chút xáo động. Anh không muốn nói dối em chuyện anh chưa quên cô ấy. Nhưng từ nay, anh có em rồi, anh nhất định sẽ quên”.

Tôi không xúc động trước câu nói ấy, chỉ thấy lòng mình rệu rã. Như thể bao niềm hạnh phúc bấy lâu nay trong phút chốc như hồ nước bị rút cạn khô tới đáy.

Anh yêu tôi nhưng anh chưa quên chị ấy? Thực ra là bao năm qua, anh chưa từng quên chị ấy. Anh chỉ là không còn hy vọng nên mới quyết định kết hôn.

Giá như anh không thật thà như thế. Anh có thể không nói chuyện hôm nay anh đi gặp bạn gái cũ. Anh có thể nói dối tôi rằng, anh đã quên chị ấy rồi.

Đám cưới đã trôi qua một tuần, chúng tôi vẫn chưa “động phòng”. Dù anh ấy vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm, vẫn muốn lại gần, tôi lại cảm thấy mọi thứ không thật.

Tôi không thể vui vẻ mà sống với một người khi biết rằng, cả trái tim và tâm trí họ vẫn ắp đầy hình bóng cũ. Hay nói đúng hơn, lâu nay anh ở cạnh tôi nhưng tư tưởng không dành cho tôi trọn vẹn.

Tôi chưa nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng lại cảm thấy khó đón nhận chuyện này một cách thông suốt. Chỉ vì một cuộc gọi của bạn gái cũ, anh sẵn sàng bỏ mặc tôi trong đêm tân hôn. Liệu tôi có nên mơ mộng về một tương lai hạnh phúc?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Hà