Lấy tiền bố mẹ "bao nuôi" bạn trai, tôi ngã ngửa khi biết anh đã làm gì

Tiến Bùi 09/09/2025 19:37

Ban đầu là thương rồi thành thói quen. Tình yêu của tôi bị che phủ bởi những lần chuyển khoản cho đến khi...

Tôi và bạn trai bằng tuổi, cùng là sinh viên đại học. Chúng tôi đều không đi làm thêm. Riêng tôi, bố mẹ vẫn dặn dò: “Con chỉ cần tập trung học, thiếu tiền thì bố mẹ gửi, đừng lo nghĩ đi làm thêm”. Gia đình tôi cũng không khá giả gì nhưng đủ để lo cho việc học hành.

Ban đầu, khi thấy bạn trai sống tiết kiệm, chi tiêu dè sẻn, tôi thương lắm. Thế là tôi quyết định trích một phần tiền bố mẹ gửi để hỗ trợ anh ấy sinh hoạt. Tính ra, bạn trai tôi có đến hai nguồn: Tiền từ bố mẹ và tiền tôi gửi thêm mỗi tháng.

Mới đầu, mỗi khi nhận tiền, anh ấy ngại ngùng lắm. Anh nói: “Anh nợ em, mai mốt đi làm sẽ trả hết”. Nghe thế, tôi thấy thương, thấy mình trở nên quan trọng. Tôi nghĩ tình yêu cần sự san sẻ.

Thế là từ vài trăm đến vài triệu đồng, tôi đưa đều đặn mỗi tháng, coi như giúp một người đang đồng hành cùng mình. Đôi khi, tôi cũng tự hỏi bản thân: Liệu mình có "dại trai" quá không?

Một năm trôi qua, từ ngại ngần, bạn trai dần biến sự giúp đỡ của tôi thành thói quen, nghĩa vụ trong chuyện tình yêu này. Hết tiền là anh nhắn: “Em ơi, anh kẹt quá”. Lúc tôi do dự, anh lại kể khổ: “Anh ăn mỳ tôm cả tuần rồi, ngủ mà bụng sôi ọc ọc, khổ lắm em ạ”. Tôi nghe mà xót xa, lại chuyển khoản.

Có những hôm, tôi cắn răng tiết kiệm, không dám ăn gì để dồn tiền cho anh ấy. Tôi tự nhủ: “Thôi mình còn có bố mẹ gửi đều, còn anh thì… tội hơn”. Cái “tội hơn” ấy đã bào mòn sự tỉnh táo trong tôi, biến tôi thành cái ví luôn mở nắp.

Lấy tiền bố mẹ bao nuôi bạn trai, tôi ngã ngửa khi biết anh đã làm gì - 1

Tôi không tiếc tiền, chỉ tiếc tình yêu mình đặt sai chỗ (Ảnh minh hoạ: TD).

Điều khiến tôi sốc hơn là gần đây, sau khi gửi tiền, bạn trai vẫn nhắn xin thêm “tiền ăn”. Linh cảm có gì đó không ổn, tôi bắt đầu để ý. Và rồi trong một lần đi ngang quán bi-a gần ký túc xá, tôi đứng sững.

Tôi không rõ từ bao giờ, cũng chẳng biết số tiền cụ thể là bao nhiêu. Nhưng nhìn cách anh ấy hào hứng khoe thành tích trong điện tử hay rủ bạn bè đi chơi, tôi hiểu rằng, con số đó không hề nhỏ.

Ở đó, anh ấy cười vang, tay cầm cơ, thuốc lá phì phèo. Xung quanh là bạn bè, bàn nhậu và tiếng hò hét khi thắng ván.

Nhưng chi tiết khiến tôi đau nhất không phải cảnh anh ấy tiêu tiền. Mà là câu nói tôi nghe rõ rành rành từ một người bạn của anh: “Ông này sướng nhất, có "sugar mommy" (người phụ nữ bao nuôi) bao cấp, khỏi lo tiền học, tiền chơi”.

Cả bọn phá lên cười. Bạn trai tôi cũng cười. Anh không phản bác, không thanh minh, chỉ cười như thể đó là sự thật hiển nhiên.

Tôi đứng ngoài cửa, bàn tay siết chặt đến mức móng bấm vào da. Tim tôi lạnh ngắt. Hóa ra, tình yêu mà tôi gìn giữ, sự hy sinh mà bản thân luôn coi trọng lại thành trò cười trước mặt thiên hạ.

Cái khó là ở chỗ, tôi thương thật lòng. Nhiều lần, tôi định dừng gửi tiền nhưng nhìn anh nhắn tin than thở, nói ăn mỳ tôm "cầm hơi", tôi lại mủi lòng. Chẳng lẽ yêu nhau mà tôi để bạn trai chịu khổ?

Nhưng càng ngày, tôi càng thấy mình giống… “cây ATM” hơn là người yêu.

Bạn trai tôi không nghèo đến mức không thể sống nhưng lại nghèo ý chí. Anh ta không hề thấy mình sai. Trong mắt anh ta, việc được bạn gái chu cấp là bình thường, thậm chí đáng tự hào khi khoe với bạn bè. Anh ta không thấy có gì nhục nhã, càng không nhận ra mình đã biến người yêu thành “cái ví biết đi”.

Đêm đó, tôi nhắn tin cho bố mẹ: “Từ tháng sau, bố mẹ đừng gửi nhiều nữa, con tự xoay xở được”. Tôi quyết định đi làm thêm. Không phải để tiếp tục chu cấp cho ai, mà để tự nuôi mình và tự trọng của mình.

Tôi cắt liên lạc với bạn trai. Lần đầu tiên sau một năm, tôi thấy nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì không còn phải gồng gánh. Nhẹ nhõm vì hiểu rằng, tình yêu không phải là gánh nặng nuôi nhau, càng không phải là cái cớ để một người thoải mái dựa dẫm.

Tôi thừa nhận trước đây, bản thân non nớt khi chỉ nghĩ rằng, anh ấy lấy tiền đó để ăn uống và đóng trọ. Bởi anh luôn nói rất trân trọng số tiền và muốn trả lại cho tôi khi anh đi làm.

Câu hỏi của tôi là: Tôi có ích kỷ khi nghĩ anh ấy quá ham chơi, không chịu làm việc kiếm tiền? Hay tôi nên chấp nhận vì đàn ông ai cũng cần có thú vui và sự giải trí?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Tiến Bùi