Bất ngờ về nhà, tôi bắt gặp bạn trai mặc đồ lót ôm "người quen" trên giường

Tiến Bùi 10/09/2025 08:19

Vào một buổi sáng, khi mở cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ: Bạn trai của tôi nằm ôm… một người mà tôi không ngờ tới.

Tôi năm nay 24 tuổi, làm việc ở Hà Nội. Yêu anh 4 năm, cả hai cùng trải qua không ít sóng gió nhưng lần nào cũng quay về bên nhau. 3 tháng trước, chúng  tôi quyết định dọn về sống chung vừa để tiết kiệm chi phí, vừa coi như một phép thử trước khi nghĩ đến đám cưới.

Anh vốn là kiểu người đàn ông hiền lành, ít nói, chẳng bao giờ to tiếng với tôi. Ở chung, tôi càng thấy anh có trách nhiệm, biết nấu cơm, biết dọn dẹp, có khi còn giặt đồ cho tôi. Tôi đã nghĩ, chắc đây là người đàn ông cuối cùng của đời mình.

Mọi thứ ban đầu khá suôn sẻ. Tôi cũng yên tâm rằng, quyết định dọn về ở chung là đúng. Cho đến cuối tuần vừa rồi, mọi niềm tin ấy gần như sụp đổ hoàn toàn trước mắt tôi.

Nhà có việc gấp, tôi phải về quê từ thứ sáu. Trước khi đi, tôi đã dặn anh chủ nhật 9-10h sáng nhớ chở tôi đi thử áo dài, chuẩn bị cho đám cưới của cô bạn thân.

Thế nhưng chủ nhật hôm ấy, tiện xe chú đưa đi sớm, tôi đã có mặt ở Hà Nội từ 5h30 sáng. Nghĩ anh vẫn ngủ, tôi muốn tạo bất ngờ nên đi thẳng về chung cư mà hai đứa đang thuê.

Bất ngờ về nhà, tôi bắt gặp bạn trai mặc đồ lót ôm người quen trên giường - 1

Bạn trai và bạn thân của anh có hành động khiến tôi không chấp nhận được (Ảnh minh hoạ: Knet).

Cánh cửa khẽ mở ra, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cảnh anh nằm ngủ say. Nhưng không, thứ tôi nhìn thấy khiến tôi như chết lặng. Trên giường, anh và một người đàn ông khác đang nằm ôm nhau, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót. Khi tôi lật chăn lên, gương mặt kia hiện rõ, đó chính là người bạn thân của anh.

Tim tôi đập loạn xạ, vừa giận, vừa sốc. Tôi hét lên hỏi chuyện gì đang xảy ra. Hai người vội ngồi bật dậy, lúng túng giải thích: "Tối qua, tụi anh nhậu say quá, quán đuổi về. Về phòng vẫn chưa hết vui nên mua thêm đồ ăn vặt, uống thêm bia rồi lăn ra ngủ. Trời nóng nên mới cởi bớt cho mát, chứ không có gì đâu".

Nghe có vẻ hợp lý nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy vô lý. Nếu nóng thì tại sao phải đắp chăn kín mít? Nếu say thì sao lại ôm nhau mà ngủ trong khi bình thường, ngay cả khi ở cạnh tôi, anh vẫn  thường nằm quay ra một góc?

Còn chuyện "chờ lúc tôi về quê mới được nhậu, mới được thoải mái" nghe sao chua chát, như thể tôi cấm đoán anh vậy.

Tôi nhớ lại, anh bạn thân kia bao năm nay vẫn chưa có bạn gái. Anh ấy làm ngân hàng, ngoại hình sáng, cao ráo, tập gym đều đặn, không thể nói là không ai để ý.

Thế nhưng suốt ngày, tôi chỉ thấy anh ấy đi cùng bạn trai mình, từ cafe, đá bóng đến nhậu nhẹt, thậm chí cả những buổi họp lớp. Có lần, tôi còn đùa "hai anh trông như vợ chồng". Không ngờ, câu nói ấy lại thành điềm báo.

Lúc tôi nổi nóng, anh bạn kia vừa vội mặc quần áo, vừa lí nhí xin lỗi: "Tớ không cố ý". Tôi nghe mà càng tức. "Cây ngay không sợ chết đứng", nếu không có gì thì sao phải cuống quýt như vậy?

Mấy ngày qua, đầu óc tôi rối bời. Tôi thực sự nghiêm túc trong tình yêu này, đã tính đến chuyện gắn bó lâu dài. Nhưng cảnh tượng sáng hôm đó cứ ám ảnh tôi mãi.

Nếu chỉ là "say rượu ngủ nhầm", tại sao lại có cảm giác cả hai đang giấu giếm? Nếu thực sự có điều gì khác, tôi có đủ can đảm để đối diện không?

Người ngoài nhìn vào có thể bảo tôi suy nghĩ nhiều. Nhưng là con gái, ai rơi vào tình huống ấy chắc cũng sẽ hoang mang. Tôi cố tự an ủi, tìm lý do để tin anh. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh hai người đàn ông ấy lại hiện lên rõ mồn một.

Tôi quyết định im lặng vài hôm để quan sát. Anh dường như cũng nhận ra thái độ lạ lùng của tôi, chủ động gần gũi, hỏi han nhiều hơn. Anh không hề xin lỗi và coi chuyện đó như chưa từng xảy ra.

Anh bình thản nói: "Bọn anh từng có thời gian tìm hiểu nhau hồi đại học. Nhưng tụi anh dừng lại rồi, giờ chỉ là bạn bè. Việc gì em phải bận lòng với mấy cái chuyện linh tinh này".

Nghe xong, tim tôi như rơi xuống. Thì ra mọi thứ không chỉ là "say xỉn ngủ nhầm". Hóa ra, giữa hai người từng có quá khứ. Vậy mà 4 năm yêu nhau, anh chưa từng một lần nói với tôi.

3 ngày nay, tôi dọn ra ngoài ở tạm. Mọi người hỏi, tôi chỉ nói “có chút chuyện riêng”. Không ai biết nỗi đau của tôi giống như bị lột da sống vậy: Người yêu hóa ra có một góc đời mà tôi không hề hay biết.

Cái đau nhất không phải bị phản bội, mà là nhận ra suốt thời gian qua, tôi chỉ là người thay thế trong mối quan hệ mà anh chưa bao giờ dám gọi tên.

Tôi nên làm gì bây giờ? Tin lời anh để tiếp tục hay dừng lại khi vẫn còn kịp? Nếu rơi vào hoàn cảnh của tôi, mọi người sẽ lựa chọn thế nào?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Tiến Bùi