Trót yêu chàng trai này, tôi bật khóc trước phản ứng của bố mẹ chồng
Tôi không biết nên làm gì để đối mặt với những lời miệt thị từ hàng xóm láng giềng nhưng cũng không muốn từ bỏ tình cảm của mình.
Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại rẽ sang một lối ngang trái như thế. Sau ngày chồng mất, tôi sống trong chuỗi ngày tăm tối, ngập trong nỗi lo cơm áo và hai đứa con nhỏ chưa kịp hiểu hết sự mất mát.
Tôi mới 32 tuổi, còn quá trẻ để gắn bó đời mình với thân phận góa phụ. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu một người khác, chứ đừng nói đến một người đặc biệt như vậy.
Chồng tôi có một người em trai nuôi rất thân thiết, kém tôi đúng một tuổi. Từ nhỏ, em đã thân thiết với chồng tôi. Chồng tôi là người nuôi em ăn học. Em luôn nói biết ơn chồng tôi.
Sau khi anh mất vì tai nạn, em là người thường xuyên lui tới phụ giúp, đôi khi đưa đón con tôi đi học. Em cũng hay sửa sang mấy thứ trong nhà, khi thì ngồi bầu bạn ăn cùng mâm cơm cho tôi bớt quạnh quẽ.

Tôi khao khát có một người đàn ông đồng hành, yêu thương các con và che chở cho gia đình tôi (Ảnh minh họa: Knet).
Ban đầu, tôi coi đó là lòng tốt. Nhưng dần dần, tôi nhận ra ánh mắt em nhìn tôi không chỉ đơn thuần là sự quan tâm của người thân.
Tôi cũng nhận thấy mình không còn giữ được khoảng cách như trước. Trong đêm muộn, khi hai con đã ngủ, tôi chợt thấy lòng thắt lại khi nghĩ đến em. Tôi sợ hãi chính mình, sợ ánh nhìn len lén trong buổi chiều đi chợ cùng nhau, sợ nụ cười dịu dàng hơn mức cần thiết.
Một ngày mưa, khi em dầm mình đưa tôi đi đón con, quần áo ướt sũng, môi run vì lạnh, tôi bật khóc. Tôi nức nở thốt lên rằng, mình mệt mỏi, cuộc sống góa bụa quá cô đơn.
Em chỉ im lặng ôm tôi. Vòng tay ấy làm tôi chao đảo. Từ khoảnh khắc đó, chúng tôi không còn giữ khoảng cách. Sự việc không thể che giấu lâu. Bố mẹ chồng tôi biết và bất ngờ thay, ông bà không phản đối.
Họ bảo rằng chỉ mong tôi tìm được chỗ dựa để còn nuôi các con khôn lớn, còn chuyện thiên hạ đàm tiếu thì mặc kệ. Bố mẹ chồng cũng yêu quý và thương tôi nên cũng muốn tôi một lần nữa trở thành con dâu của họ.
Hơn nữa, em đặc biệt yêu quý và gắn bó với các con của tôi. Do đó, nếu tôi gắn bó với người đàn ông này thì các con sẽ luôn được bảo vệ.
Tôi cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng đời nào xã hội lại buông tha? Tin đồn lan khắp làng. Người ta xì xào: “Cô ta mất chồng đã vội cặp với em nuôi, chẳng ra thể thống gì”.
Có người còn nói tôi tham lam, muốn giữ của trong nhà nên mới ràng buộc em nuôi của chồng. Tôi nghe hết, nhịn hết nhưng đêm về lại thấy lòng mình tơi tả.
Ngay cả họ hàng bên chồng cũng chia rẽ. Có người mắng thẳng: “Em gọi mình bằng chị mà lại thành chồng vợ, thiên hạ biết thì nhìn mặt sao nổi?”. Có người ác miệng hơn: “Con cái lớn lên sẽ bị cười vào mặt, cái danh tiếng nhơ nhuốc sẽ đeo bám cả đời”.
Tôi đứng trước hàng loạt ánh mắt phán xét, vừa nhục nhã, vừa phẫn uất.
Nhưng giữa bủa vây đó, chỉ có em và bố mẹ chồng tôi ở cạnh. Em khẳng định: “Em không quan tâm miệng đời, chỉ muốn bên chị và các cháu. Em sẽ chịu mọi lời chửi bới, miễn chị tin em”.
Nghe những lời ấy, tôi vừa cảm động, vừa sợ hãi. Cảm động vì sự chân thành nhưng sợ vì không biết tình cảm này sẽ đưa cả hai đi đến đâu.
Thực ra, trong sâu thẳm, tôi cũng khát khao được yêu thương lần nữa. Tôi không muốn mãi là người đàn bà thắt khăn tang tuổi trẻ.
Tôi khao khát một gia đình có tiếng cười, có bàn tay nắm lấy bàn tay. Nhưng cứ nghĩ đến tiếng xầm xì, ánh mắt soi mói, tôi lại hoang mang.
Nhiều lần tôi tự chất vấn bản thân: Tôi có đang phạm một sai lầm ghê gớm không? Hay tôi chỉ là một người đàn bà khao khát được yêu, được nương tựa mà chẳng may mắn khi tình yêu ấy đến từ một người không ai ngờ?
Có hôm tôi dắt con đi học về, ngang qua nhóm phụ nữ ngồi trước cổng đình. Họ nhìn tôi rồi cười nửa miệng, có người buông câu: “Người đâu chẳng còn mà lại chọn em chồng. Thật hết chỗ nói”.
Tôi giả vờ như không nghe nhưng tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Về nhà, tôi gục xuống bàn, bật khóc. Em ngồi cạnh, lặng lẽ cầm tay tôi nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe.
Nếu cứ tiếp tục, chúng tôi sẽ phải sống trong bão dông dư luận. Nhưng nếu từ bỏ, tôi sợ bản thân sẽ hối hận cả đời.
Tôi bị kẹt giữa hai ngả, một bên là hạnh phúc chân thành, một bên là đạo lý, định kiến xã hội. Tôi không biết chọn sao để vừa lòng tất cả.
Đêm nay, khi viết những dòng này, tôi vẫn nghe tiếng xì xào ngoài kia. Nhưng tôi cũng nghe tiếng tim mình đập, nghe thấy nỗi khát khao không thể dập tắt.
Tôi chỉ muốn hỏi, liệu tôi có thực sự sai không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.