Xót cảnh người cha nghèo vùng cao hoại tử chân, 5 con thơ mờ mịt tương lai
Đôi chân hoại tử vì biến chứng tiểu đường, ông Vàng A Câu (59 tuổi ở Điện Biên), trụ cột của gia đình 7 nhân khẩu, bất lực nhìn vợ ốm yếu và đàn con thơ sống lay lắt trong cảnh nghèo khó.
Xót cảnh người cha nghèo vùng cao hoại tử chân, 5 con thơ đói khổ (Video: Thùy Hương).
Nỗi đau thể xác và những ngày sống trong tuyệt vọng
Trong căn nhà cấp 4 đơn sơ ở bản Pú Nen (xã Búng Lao, tỉnh Điện Biên), người đàn ông dân tộc Mông mái tóc bạc, đôi chân sưng tấy mưng mủ, đen sì vì hoại tử lê lết trên nền nhà, cố bám vào thành giường gượng ngồi dậy.
Người đàn ông tội nghiệp đó tên Vàng A Câu (59 tuổi). Ông đang phải từng ngày gồng mình chống chọi bệnh tật, đồng thời nặng trĩu nỗi lo cơm áo cho gia đình nghèo đông con.
Vốn là trụ cột gia đình, quanh năm bám rẫy, cuốc đất gieo hạt để nuôi vợ và 5 con nhỏ, nhưng vài năm trở lại đây, sức khỏe ông Câu suy kiệt khi mắc nhiều bệnh lý nguy hiểm như tiểu đường type 2, cao huyết áp, viêm loét dạ dày, xơ vữa động mạch thận, rối loạn tuần hoàn não...
Những toa thuốc dài dằng dặc với đủ loại đặc trị trở thành “người bạn đồng hành” không mong muốn của ông.

Ông Vàng A Câu đang chống chọi với nghèo đói và bệnh tật bủa vây (Ảnh: Tùng Dương).
Nghèo khó bủa vây, không tiền mua thuốc khiến việc điều trị bệnh của ông liên tục gián đoạn. Bệnh tiểu đường biến chứng ngày một nặng, tàn phá dần đôi chân ông Câu.
Gia đình đã cố gắng vay mượn khắp nơi, 2 lần đưa ông Câu xuống bệnh viện tuyến tỉnh điều trị, nhưng bệnh tình không thuyên giảm. Các bác sĩ tiên lượng, để giữ mạng sống, ông Câu buộc phải cắt cụt một phần chân trái.
Thế nhưng, số tiền phẫu thuật quá lớn so với khả năng của hộ nghèo vùng cao. Người đàn ông khắc khổ ấy vẫn chưa dám bước vào ca mổ vì không có tiền và cũng bởi tâm lý chưa thể chấp nhận mất đi 1 chân.

Bàn chân người đàn ông dân tộc Mông sưng tấy, mưng mủ, chảy dịch nặng mùi, đen sì vì hoại tử (Ảnh: Tùng Dương).
Ngày qua ngày, ông Câu sống chung với những cơn đau nhức hành hạ, nhiều khi chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nỗi đau đớn thể xác đã quá khủng khiếp, nhưng sự dằn vặt tinh thần còn lớn hơn khi ông không thể lao động, trở thành gánh nặng cho vợ con.
“Không làm được gì, nhìn vợ con khổ sở mà lòng tôi như lửa đốt”, ông Câu tủi thân nói.
Gia cảnh khốn khó và nỗi lo các con đói ăn, thất học
Trước đây, bà Hờ Thị Dúa (51 tuổi, vợ ông Câu) thường đi chăn bò trên núi. Từ khi chồng mắc nhiều bệnh, bà phải gồng gánh cả gia đình, vừa quán xuyến ruộng nương, vừa chăm sóc chồng bệnh và con nhỏ.
Hai con lớn của vợ chồng ông Câu là Vàng A Cử (17 tuổi) và Vàng A Ly (16 tuổi) đã nghỉ học để phụ giúp bố mẹ làm nương rẫy. Vừa chạm tuổi trưởng thành, 2 đứa trẻ đã đối diện gánh nặng mưu sinh. Ba đứa con nhỏ (6 tuổi, 5 tuổi và hơn 1 tuổi) của vợ chồng ông thì suốt ngày chân đất, mặt mày lem luốc, áo quần sờn rách, bữa đói bữa no.

Điều khiến người cha nghèo nơi vùng núi heo hút lo lắng nhất là các con đói khổ, không được đến trường (Ảnh: Tùng Dương).
Khi phóng viên báo Dân trí đến xác minh hoàn cảnh gia đình, bà Dúa đưa con út đến trạm y tế xã khám bệnh, 2 con trai lớn đi làm nương, trong nhà chỉ có ông Câu và 2 con nhỏ.
Ông Vàng A Phư, Trưởng Ban Công tác Mặt trận bản Pú Nen, cho biết, gia đình ông Vàng A Câu có 7 nhân khẩu, là hộ nghèo nhất bản. Trước đây, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh Điện Biên đã hỗ trợ gia đình xây căn nhà cấp 4. Thế nhưng, với 7 miệng ăn và lao động chính mắc bệnh không thể làm việc, cuộc sống của họ vẫn ngập trong khốn khó.
“Gia đình ông Câu khổ lắm, đông con, bệnh tật triền miên. Bản thân ông Câu bị hoại tử chân vì mắc tiểu đường, nguy cơ mất mạng nếu không điều trị kịp thời. Chúng tôi tha thiết mong và các dang tay giúp đỡ, để ông có tiền xuống Hà Nội chữa bệnh”, ông Vàng A Phư kêu gọi.

Trong nhà ông Câu không có tài sản gì đáng giá ngoài vài chiếc nồi méo mó (Ảnh: Tùng Dương).
Mỗi ngày trôi qua, với ông Vàng A Câu là chuỗi dài lo âu và đau đớn. Vết thương lở loét, dịch mủ thấm ướt lớp băng gạc. Dù vậy, ông vẫn cố lê đôi chân bị hoại tử quanh nhà, trông coi đàn con nhỏ. Cái nghèo, cái đói cộng thêm bệnh tật đang dần vắt kiệt sức lực và niềm tin vào tương lai của gia đình.
Chia sẻ với chúng tôi, ông Câu chỉ mong mình có cơ hội được chữa bệnh, kéo dài sự sống, để được ở cùng vợ và các con thêm vài năm nữa.
“Các con tôi, chúng còn nhỏ quá, nếu tôi đi sớm, vợ tôi và lũ trẻ sẽ chẳng biết bấu víu vào đâu”, ông nghẹn lời, đôi mắt đỏ hoe ậng nước.
Điều khiến người cha nghèo lo lắng nhất là các con đói khổ, không được đến trường như bao đứa trẻ khác.
Sự hỗ trợ của cộng đồng lúc này có thể trở thành phép màu giúp ông Câu có cơ hội phẫu thuật, xoa dịu cơn đau thể xác, vơi bớt sự dằn vặt tinh thần. Đó cũng là cách trao cho những đứa trẻ nghèo "tấm vé" tiếp tục được đến trường, thay vì sớm phải lao vào cuộc mưu sinh.