Chồng lén lút rút 500 triệu đồng, tôi chết lặng khi biết số tiền đó đi đâu

Tiến Bùi 12/09/2025 09:23

Khi còn đang vật lộn với trầm cảm sau sinh, tôi phát hiện chồng đã lén lút rút 500 triệu đồng. Với tôi, đó không chỉ là tiền, mà còn là một vết dao phản bội.

Tôi ngoài 30 tuổi, lấy chồng được 5 năm, có hai đứa con. Chúng tôi quen nhau 4 năm trước khi cưới. Ngày ấy, tôi nghĩ anh là lựa chọn an toàn: Không rượu chè, không bài bạc, có công việc ổn định, yêu thương con cái.

Sau khi sinh bé thứ hai, gia đình tôi gần như tan vỡ trong im lặng. Chúng tôi ngủ riêng, không còn nói chuyện, sống cùng một mái nhà nhưng mạnh ai nấy sống. Chồng tôi vẫn chăm con, còn tôi lao đầu vào công việc. Thứ duy nhất còn chung là tiếng cười của hai đứa nhỏ.

Khi còn đang vật lộn với trầm cảm sau sinh, tôi phát hiện chồng đã lén lút cho người yêu cũ vay 500 triệu đồng. Lúc ấy, tôi im lặng, thậm chí từng nghĩ đến việc uống thuốc ngủ để thoát khỏi tất cả.

500 triệu đồng không khiến gia đình kiệt quệ vì chúng tôi độc lập tài chính. Nhưng với tôi, đó không chỉ là tiền, mà còn là một vết dao phản bội. Anh giấu tôi để giúp người cũ, trong khi tôi lặng lẽ chịu đựng những tháng ngày khủng hoảng, cô độc đến tận cùng.

Người yêu cũ của anh từng có mối tình kéo dài 10 năm, giờ thỉnh thoảng vẫn qua lại nhà bố mẹ chồng với danh nghĩa “bạn bè”. Anh còn đều đặn gửi quà cáp, thăm hỏi bố mẹ cô ấy như cha mẹ ruột, trong khi bố mẹ tôi cả năm may ra anh gọi điện được một lần.

Mỗi lần thấy cảnh đó, tim tôi nhói buốt nhưng lại chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Chồng lén lút rút 500 triệu đồng, tôi chết lặng khi biết số tiền đó đi đâu - 1

Chồng lén lút rút 500 triệu đồng, cuộc hôn nhân của tôi rơi vào bế tắc (Ảnh minh hoạ: TD).

Gần đây, tôi đổ bệnh do làm việc quá sức. Phải đi bệnh viện tuyến đầu, điều trị tốn kém nhưng tôi đều tự mình xoay xở. Một lần, khi tôi than thở với bạn thân, chồng tình cờ nghe được.

Số tiền điều trị đã vài chục triệu đồng, tôi kiệt quệ cả sức khỏe lẫn tinh thần nhưng tất cả những gì anh nói chỉ là: “Em làm ăn bao lâu nay mà mới có bấy nhiêu tiền đã gào ghê gớm lên vậy?”.

Nghe câu đó, tôi chết lặng. Tôi chưa bao giờ xin anh một đồng, chỉ mong một câu hỏi thăm, một cái nắm tay động viên. Nhưng đổi lại, tôi nhận về sự dửng dưng đến lạnh người.

Ngay cả khi tôi cấp cứu, anh cũng không hề hay biết. Với anh, việc tôi không báo trước về bệnh tật đồng nghĩa với việc anh không có trách nhiệm quan tâm.

Những ngày nằm viện, tôi thấy mình như vô hình trong chính cuộc đời mình. Lần đầu tiên, tôi tự hỏi: Phải chăng ngay từ đầu, chúng tôi đến với nhau không phải vì tình yêu, mà chỉ là sự lựa chọn an toàn?

Tôi từng nghĩ, chắc chỉ có tôi đau. Nhưng đến khi tình cờ đọc được loạt tin nhắn anh gửi cho người cũ, tôi mới thấy mình chỉ là cái bóng. Trong tin nhắn, anh nhắc cô ấy giữ gìn sức khỏe, hỏi bố mẹ cô ấy uống thuốc đều không, hứa sẽ giúp chạy giấy tờ bán mảnh đất.

Từng câu từng chữ, tôi chưa từng được nghe. Với anh, tôi chỉ là người phụ nữ đầu ấp tay gối nhưng không đáng để quan tâm.

Nhưng rồi cách đây không lâu, tôi bất ngờ phát hiện một chuyện. Số tiền gần 500 triệu đồng anh cho người yêu cũ vay năm xưa thực ra đã không còn là vay.

Người cũ của anh phá sản, nợ nần chồng chất, anh rút tiền giúp mà không dám nói với tôi. Thậm chí, những lần anh qua lại nhà cô ấy, phần lớn là để lo thủ tục bán mảnh đất giúp cô ấy trả nợ ngân hàng.

Không phải vì anh còn yêu, mà vì trong lòng anh, cô ấy vẫn xứng đáng được cứu. Còn tôi - vợ anh, mẹ của hai con anh - thì không được bất cứ một điều gì, kể cả lúc ốm “thập tử nhất sinh”.

Tôi từng muốn tin rằng, tất cả chỉ là anh nợ tình nghĩa cũ. Nhưng không, sự thật trần trụi hơn nhiều. Anh không hề nghĩ mình sai. Trong mắt anh, tôi là người đàn bà tính toán, chỉ biết trách móc.

Anh từng nói thẳng: “Anh giúp ai là quyền của anh. Em bệnh mà không nói, anh không biết thì sao bắt anh quan tâm? Em cứ nghĩ mình khổ nhất à?”.

Nghe những lời ấy, tôi hiểu người mắc sai lầm không bao giờ nhận ra họ sai. Họ sẽ xoay chiều mọi chuyện để biến nỗi đau của mình thành điều hiển nhiên, còn sự tổn thương của người khác chỉ là vô nghĩa.

Hai năm nay, tình yêu trong tôi đã chết. Tôi chỉ còn lại trách nhiệm làm mẹ. Mỗi khi nhìn con ríu rít ôm ba, gọi “ba ơi”, nước mắt tôi lại trào ra. Anh là người chồng tệ nhưng là người cha tốt. Và đó chính là cái xiềng xích khiến tôi không dám buông tay.

Hà Nội hôm nay lại mưa. Tôi ngồi nhìn mưa rơi, lòng trống rỗng. Tôi không biết nên dứt khoát để tự cứu mình, hay tiếp tục sống kiệt quệ để giữ cho con một mái ấm giả vờ nguyên vẹn?

Tôi viết những dòng này không phải để than thở, mà vì thực sự không còn lối thoát. Liệu tôi có nên ly hôn? Hay tôi nên tiếp tục sống như một chiếc bóng trong chính cuộc đời mình?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Tiến Bùi