Sự im lặng của tôi độc ác không kém bà mẹ kế đánh con nhà hàng xóm

Giang Bùi 14/09/2025 05:45

Bé trai nhà hàng xóm thường xuyên bị mẹ kế hành hạ. Tôi biết chuyện nhưng lại cố tình làm ngơ...

Tôi sống cạnh nhà bé Minh gần 3 năm nay. Căn nhà cấp 4 tường mỏng, cách nhau chỉ một bức vách nên mọi âm thanh đều nghe thấy rõ.

Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại bị ám ảnh bởi những tiếng động phát ra từ đó. Tiếng khóc nghẹn, tiếng roi quất chan chát, tiếng kêu la yếu ớt của một đứa trẻ.

Ban đầu, tôi tự an ủi rằng, trẻ con đôi khi bị mắng, bị đánh là bình thường. Nhưng khi những âm thanh đó lặp đi lặp lại, khi chúng kéo dài hàng giờ liền, tôi biết có điều gì đó không ổn.

Thằng bé mới 9 tuổi, gầy gò, đôi mắt lúc nào cũng buồn hiu hắt. Mỗi lần tôi gặp bé ngoài sân, tôi lại thấy vết bầm mới trên tay, trên chân bé.

Sự im lặng của tôi độc ác không kém bà mẹ kế đánh con nhà hàng xóm - 1

Tôi áy náy khi không hành động kịp thời để cứu bé hàng xóm khỏi tay dì ghẻ độc ác (Ảnh minh họa: iStock).

Có lần, má Minh hằn nguyên vết đỏ như vừa bị tát mạnh. Tôi hỏi khẽ: “Cháu bị ngã à?”, Minh chỉ khẽ lắc đầu rồi cúi gằm, chạy vụt đi. Tôi không dám hỏi thêm.

Người trong xóm đã nhiều lần nghe tiếng mẹ kế chửi rủa rằng, thằng bé lì lợm, hư hỏng, không biết điều. Ai cũng biết nhưng rồi tất cả lại thôi.

Chúng tôi ngại va chạm, ngại rắc rối. Thậm chí, có người còn khuyên tôi: “Đừng xen vào chuyện nhà người ta, có cha nó lo. Đàn bà góa bụa mới về, chắc nóng tính thôi”. Và chúng tôi chọn cách im lặng.

Nhưng im lặng khiến nhiều thêm tiếng roi vút, tiếng khóc ngày càng to. Mỗi đêm nằm trên giường, tôi vẫn nghe thằng bé gào lên yếu ớt: “Đừng đánh con nữa”. Tôi trùm chăn kín đầu, giả vờ như không nghe thấy. Và điều đó đã biến tôi thành kẻ đồng lõa.

Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Hôm đó là một buổi chiều oi bức, tôi đang rửa bát thì nghe có tiếng gõ cửa dồn dập.

Mở cửa ra, tôi thấy Minh đứng trước mặt. Khuôn mặt bé lấm lem nước mắt, môi tím tái, quần áo xộc xệch. Bé run rẩy nắm tay tôi: “Cô ơi cứu cháu, mẹ đánh cháu chết mất”.

Tôi nhìn vào đôi mắt Minh, thấy rõ sự tuyệt vọng, sợ hãi đến cùng cực. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra sự im lặng suốt thời gian qua của mình chính là con dao vô hình, cứa nát tuổi thơ của bé. Tôi hoảng loạn gọi điện cho công an, vội vàng chở Minh đi bệnh viện.

Nhưng khi xe cấp cứu đưa Minh đi, tôi vẫn không quên ánh mắt bé nhìn tôi lúc đứng ở cửa, vừa cầu cứu, vừa oán trách như muốn hỏi: “Cô ở ngay bên cạnh, sao bây giờ mới cứu cháu?”.

Sau vụ việc, dư luận phẫn nộ, người mẹ kế bị bắt giữ. Ai cũng trút giận, ai cũng căm phẫn. Nhưng trong sâu thẳm, tôi lại thấy một tội ác khác, đó là sự thờ ơ của chính chúng tôi, những người sống kề bên, biết mà không dám nói.

Chúng tôi đã chọn sự an toàn cho bản thân thay vì sự an toàn cho một đứa trẻ. Chúng tôi sợ phiền phức, sợ bị trả thù, sợ bị lôi thôi. Và chính nỗi sợ ấy đã biến chúng tôi thành kẻ vô tâm.

Tôi nhớ lại những lần mình nghe tiếng roi mà vẫn ngồi yên trong bếp, giả vờ không nghe. Tôi nhớ lại những cuộc bàn tán nửa vời của xóm nhỏ: “Chắc thằng bé nghịch mới bị vậy. Thôi chuyện nhà người ta, mình đừng can thiệp”. Những lời nói ấy giờ đây vang lên trong đầu tôi như một bản án.

Minh đã mang theo thương tích cả thể xác lẫn tinh thần. Còn tôi, mỗi khi đêm xuống, trong giấc mơ, tôi lại thấy bé đứng trước cửa nhà tôi, khuôn mặt lấm lem, giọng nức nở cầu xin. Tôi bừng tỉnh giữa đêm, nước mắt ướt đẫm gối. Tôi biết mình không thể tha thứ cho chính mình.

Người ta vẫn thường nghĩ ác quỷ chỉ có hình hài của kẻ cầm roi, của kẻ ra tay tàn nhẫn. Nhưng đôi khi, ác quỷ còn khoác hình hài của những người im lặng, của những người biết mà không hành động. Và tôi - một người hàng xóm - cũng mang bộ mặt ấy.

Câu chuyện của Minh không chỉ là bi kịch của một gia đình, mà còn là vết nhơ của cả cộng đồng. Bởi lẽ nếu ngay từ đầu, có ai đó dũng cảm lên tiếng, có thể mọi chuyện đã khác.

Tôi đã im lặng quá lâu để rồi sự im lặng ấy trở thành đồng lõa. Đôi khi, chỉ một lời lên tiếng cũng có thể cứu một sinh mệnh non nớt. Và cũng đôi khi, sự im lặng lại có sức sát thương chẳng kém gì đòn roi.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Giang Bùi