Từ "thư kêu cứu” bị mẹ kế bạo hành: Mấy đời bánh đúc có xương?
Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời. Một đứa trẻ bất hạnh sẽ dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ.
5 trang giấy kể lại những tháng ngày bị mẹ kế bạo hành của một cậu bé. Đó là câu chuyện đang được chia sẻ trên mạng xã hội suốt vài ngày qua khiến nhiều người xót xa, đau lòng và phẫn nộ.
Có lẽ, không chỉ riêng với tôi mà với rất nhiều người, đặc biệt là những người đang làm cha, làm mẹ, đó không chỉ là “bức tâm thư” đầy nước mắt. Đó còn là những trang đời đầy buồn tủi, tổn thương, đau đớn của một tâm hồn thơ trẻ.
Tôi đã cố gắng nhưng cuối cùng chỉ dám lướt nhanh, không dám đọc kỹ, cũng không dám đọc hết những nét chữ vẫn còn vụng về ấy của một đứa trẻ. Và tôi tin, rất nhiều người giống như tôi cảm thấy đau lòng và phẫn nộ như thế nào trước những hình ảnh đang được chia sẻ trên mạng xã hội kia, dù thực hư đến đâu vẫn còn cần cơ quan có chức năng làm rõ.

Đừng để trẻ sống trong sợ hãi, đày đọa ngay cả trong chính căn nhà của mình (Ảnh minh họa: iStock).
Ở khuôn khổ bài viết này, tôi không muốn nhắc lại chi tiết những chuyện mà có lẽ mọi người đều đã được đọc, được nhìn thấy. Bởi thực sự, chuyện ấy dù chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đủ đau lòng.
Tôi chỉ muốn kể về một người bạn của mình. Một người phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp nhưng lại chọn lấy người đàn ông đã góa vợ, chọn làm mẹ kế của một cô con gái 4 tuổi.
Gia đình can ngăn, bạn bè khuyên giải cũng chỉ như gió thoảng qua tai. Không ai chê người đàn ông bạn yêu nhưng lấy chồng là một nhẽ, làm mẹ của một đứa trẻ mình không sinh ra là việc không dễ dàng. Bạn có nhiều lựa chọn tốt hơn, sao “đường quang không đi lại đi quàng bụi rậm?”
Bạn từng nói với tôi: “Mình yêu anh ấy, yêu cả con gái anh ấy. Mình tin, mình sẽ là một người mẹ kế tốt”. Nhưng nghĩ là một chuyện, đối diện sự thật lại là chuyện khác.
Những nghi ngại của người đời, những dè chừng của con trẻ và cả áp lực từ bản thân. Bạn vốn hiền lành nhưng nuôi dạy một đứa trẻ đâu chỉ cần những lời dỗ ngọt, còn cần cả những lúc nghiêm khắc.
Con mình sinh ra, mình muốn dạy dỗ con bằng mắng nhiếc hay đòn roi cũng được. Nhưng nếu dạy con riêng của chồng bằng cách đó, nếu không khéo léo thì sẽ mang tiếng độc ác, bạo hành.
Bố mẹ chồng từng nói với bạn: “Sau này, con có con, hãy để bé Bông về ở với bố mẹ”. Ông bà sợ chuyện con riêng, con chung, cháu gái mình sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng rồi sau khi sinh con, mỗi ngày ôm ấp, nâng niu đứa con bé bỏng của mình, nhìn con gái riêng của chồng, bạn càng thêm thương. Vì đến lúc này, bạn mới nhìn rõ nhất, một đứa trẻ không có mẹ sẽ thiệt thòi như thế nào.
Và bạn nhủ lòng, bạn đến là để bù đặp cho sự khuyết thiếu mà con đang phải chịu, dù nó không thể hoàn toàn đủ đầy và trọn vẹn.
Thấm thoắt, cuộc hôn nhân của bạn đã 14 năm tròn. Cô bé bướng bỉnh ngày nào không chịu gọi bạn là mẹ, luôn lảng tránh và tìm cách chống đối trong từng bữa ăn, nay trở thành sinh viên đại học thông minh, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Cô gái ấy từng khoe với bạn: "Ai cũng ngạc nhiên khi biết mẹ không phải là mẹ đẻ của con". Nhìn ánh mắt hạnh phúc long lanh kia, bạn biết, bao nhiêu vất vả của bạn vì con không hề uổng phí.
Con gái út của bạn từng giận dỗi thắc mắc với mẹ: “Sao lúc nào mẹ cũng thiên vị chị hơn?”. Lúc con nhỏ chưa hiểu chuyện, bạn chỉ dỗ dành.
Sau này con lớn hơn, bạn nói với con mình: “Mẹ ưu ái chị không phải vì thương chị hơn con, mà là vì chị không may mắn bằng con. Con có mẹ chăm lo từ khi mới sinh, còn chị thì không.
Mẹ có mắng con, con cũng sẽ không giận mẹ. Nhưng nếu mẹ không tốt với chị, chị sẽ cho rằng, vì chị không phải do mẹ sinh ra. Con có hiểu không?”.
Người ta vẫn hay bảo: “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng”. Nhưng bạn tôi đã chứng minh điều hoàn toàn ngược lại. Không phải mẹ kế nào cũng xấu, cũng như không phải mẹ ruột nào cũng thương con. Những bà mẹ kế tốt trong cuộc đời này khồng hề hiếm.
Bạn tôi đã dùng cuộc đời mình để chứng minh: Nuôi dạy một đứa trẻ không phải con mình, điều quan trọng nhất là phải có tấm lòng nhân hậu, bao dung. Nếu một người phụ nữ không đủ yêu thương, xin đừng chọn lấy một người bố đơn thân, xin đừng chọn làm mẹ kế.
Bởi nếu không đủ tử tế, không đủ bao dung, bạn sẽ chẳng thể yêu con của một người khác được. Và lựa chọn ấy không chỉ làm khổ cuộc đời một đứa trẻ, mà cuộc đời bạn cũng sẽ chẳng sung sướng hay vui vẻ gì.
Không ai mong muốn cuộc hôn nhân của mình đổ vỡ để con cái phải thiếu thốn, bơ vơ. Càng không ai có quyền định đoạt số mệnh của mình dài hay ngắn. Nhưng nếu chẳng may số phận mình trắc trở, mong rằng các ông bố, bà mẹ hãy suy nghĩ kỹ càng về chuyện tái hôn.
Mưu cầu hạnh phúc riêng là quyền của mỗi người. Nhưng trước khi nghĩ đến hạnh phúc riêng, xin hãy dành chút thời gian nghĩ cho con trẻ.
Con cái đến với chúng ta trong cuộc đời này giống như một mầm cây non cần tưới tắm, chăm sóc, che chở mỗi ngày. Một trận nắng gắt, một cơn mưa dông cũng có thể làm con gãy đổ, bầm dập và lớn lên với những vết xước khó lành.
Con cái không có quyền lựa chọn mẹ cha nhưng chúng ta hoàn toàn có thể chọn cha, chọn mẹ cho con mình. Đừng để con mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt “người nhà” mà sống trong lo sợ, ăn không được ăn, ngủ không được ngủ, còn phải tự làm đau bản thân bằng những hình phạt nhẫn tâm.
“Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời. Một đứa trẻ bất hạnh sẽ dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ”. Vậy nên, đừng làm những đứa trẻ đau, ngay cả bằng lời nói.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.