Ngày đầu làm dâu, tôi nấu cả bàn tiệc nhưng mẹ chồng lại nôn thốc nôn tháo
Tôi chỉ bị nhầm lẫn một thứ nguyên liệu nhưng mẹ chồng cứ thích làm quá lên.
Sinh ra trong gia đình có điều kiện, từ bé đến lớn, tôi gần như chẳng phải đụng tay làm việc nhà. Mọi thứ đều có bà và mẹ lo, tôi muốn giúp cũng chẳng ai đồng ý.
Được mọi người cưng chiều nên tôi đã quen với lối sống thảnh thơi như công chúa. Quần áo vừa thay ra đã có người mang đi giặt, ăn xong chưa kịp đói đã được mang bánh trái, hoa quả tận giường.
Ngoài một số việc đơn giản như úp mỳ tôm, rán quả trứng, bấm quay lò vi sóng ra, mọi việc bếp núc, dọn dẹp, tôi đều không phải làm. Bố mẹ chiều tôi hết cỡ, miễn không ăn chơi hư hỏng thì muốn gì cũng được.
Tôi cứ sống vô tư như thế cho đến khi chuẩn bị kết hôn. Mẹ lo tôi không biết nội trợ thì nhà chồng sẽ chê cười nên bà đã mở khoá huấn luyện “nấu ăn cấp tốc tại gia” trong vòng một tháng. Tôi chăm chỉ học theo mẹ, kết quả cũng biết nấu được mâm cỗ giản đơn với các món truyền thống như gà luộc, nem rán, rau xào…
Lúc đang yêu nhau, tôi đã nói rõ với chồng là tôi rất vụng. Tôi có thể viết bài luận tiếng Anh 2.000 từ, lái ô tô từ Hà Nội vào Quảng Bình không bị lạc, cạnh tranh với cả chục doanh nghiệp để lấy hợp đồng từ đối tác.
Nhưng riêng việc nấu cơm, rửa bát lại là thử thách khiến tôi mất tự tin. Chồng bảo tôi giỏi thứ khác là được, nội trợ đã có người giúp việc lo.

Mẹ chồng phản ứng gây sốc khi ăn món đầu tiên tôi nấu (Ảnh minh họa: ETToday).
Sau khi “tốt nghiệp” khóa huấn luyện nấu ăn của mẹ, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều lúc về nhà chồng. Ít ra, tôi cũng không bị mang tiếng là “bình hoa di động”, đỡ bị thiên hạ nói xấu sau lưng.
Ngày đầu tiên sau lễ cưới, tôi dậy từ sáng sớm để đi chợ. Tôi đã hỏi chồng rất kỹ về sở thích, khẩu vị ăn uống của mọi người trong nhà. Ông bà nội chồng già rồi nên thích cơm canh đơn giản, dễ nuốt, bố chồng thích món mặn và rán, mẹ chồng mê các món hầm, còn hai cô em chồng thì mê hải sản.
Mất cả tiếng đồng hồ lượn khắp nơi, tôi mới gom đủ nguyên liệu để đem về nấu nướng. Tính sơ sơ có khoảng 8 món, tôi xắn tay nấu luôn từ 9h mới kịp bữa trưa.
Bày vẽ xong cũng gần 12h. Chồng tôi cũng phụ vợ sắp xếp bàn ăn, bày ra linh đình như tiệc vậy.
Bà nội khen canh tôi nấu có hương vị thơm ngon, lại hầm nhừ đúng kiểu bà thích. Mọi người nếm thử cũng không ai chê gì, vừa nói chuyện rôm rả, vừa thưởng thức. Cảm giác bữa cơm đầu tiên thành công khiến tôi rất vui, ít ra cũng tạo được chút thiện cảm với nhà chồng.
Thế nhưng, khi bữa ăn vừa bắt đầu không lâu thì xảy ra chuyện bất ngờ. Mẹ chồng gắp thử rau củ xào vào bát. Vừa nếm miếng đầu tiên, bà đã vội vàng nhè ra ngay.
Mọi người ngạc nhiên hỏi có vấn đề gì, mẹ chồng liền quay sang hỏi thứ màu đỏ trong rau là gì. Tôi đáp đó là cà chua nhưng chồng tôi gắp lên nhai thử liền nhăn mặt, lè lưỡi. Chồng bảo nó nhũn nhũn, ngọt lợ, không phải vị cà chua.
Hôm nay đi chợ, tôi quên mua cà chua. Thấy trong tủ lạnh có một túi quả màu đỏ, tôi đã lấy dùng luôn. Vậy mà vị nó lại kỳ quặc như thế, chẳng lẽ bị hỏng mà tôi không biết?
Tôi vội giải thích cho mẹ chồng nghe. Bà lật đi lật lại đĩa rau để kiểm tra rồi phát hiện thứ tôi thái ra không phải cà chua, mà là… quả hồng.
Bà nội nhớ ra hôm trước, hàng xóm có biếu một túi hồng đỏ, chưa quả nào chín nên bà cho vào tủ lạnh rồi quên mất. Tôi không rành bếp núc nên chẳng phân biệt được cà chua với quả hồng. Nhìn vỏ ngoài giống nhau đều đỏ nên tôi nghĩ là cà chua hết, đâu biết là ruột bên trong cà chua rỗng và có hột tròn nhỏ, còn quả hồng thì ruột đặc, hột to.
Bữa cơm đang vui bỗng biến thành ngượng ngùng. Tôi xin lỗi vì đã nhầm lẫn nhưng mẹ chồng lại mắng tôi một tràng rằng thiếu hiểu biết. Bà nói cà chua là thứ quả đến trẻ con cũng biết, thế mà tôi lại nhận nhầm với quả hồng. Đã thế bổ hồng ra, tôi vẫn sai tiếp, vẫn nấu lên thành món quái gở.
Nói một hồi, mẹ chồng bỗng lên cơn buồn nôn, bà chạy vào trong xả ra hết. Tôi ngại quá chẳng biết nói gì.
Mọi người lên tiếng nói đỡ cho tôi, bảo bỏ món rau đi là được. Chuyện cũng không có gì to tát, chẳng cần phải làm quá lên song mẹ chồng vẫn rất khó chịu. Bà kêu tôi học hành rõ lắm mà lại mắc lỗi sơ đẳng.
Tôi thực sự rất buồn. Có nhất thiết mẹ chồng phải mắng mỏ tôi nặng lời như vậy không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Bạch Dương