Người đàn ông lạ bất ngờ nói một câu, cả đời tôi sau đó sống trong thù hận

Như Ý Cát Tường 16/09/2025 15:22

Một ngày, tôi trở về nhà bắt gặp vợ đang giằng co, to tiếng với một người đàn ông lạ. Anh ta nhìn tôi không tỏ thái độ ngạc nhiên, còn mỉa mai bảo...

Tôi gặp Hạnh đúng lúc cả tôi và em đang thất tình. Ban đầu chỉ là vài câu trêu chọc đưa đẩy, tôi cầm lon bia sang nhập bàn với nhóm của Hạnh. Cảm xúc dâng tràn của men rượu say khiến chúng tôi sát lại gần nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đến...

Trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại đều trong cảnh buồn tình, chúng tôi hòa làm một. Từ sau đêm đó, chúng tôi không hẳn thành đôi nhưng giữ liên lạc, thường xuyên chuyện trò. Nhờ có Hạnh, tôi vơi bớt nỗi buồn do tình đầu đem lại.

Một thời gian ngắn sau, Hạnh gọi điện cho tôi báo Hạnh đã có thai. Để tỏ ra là người đàn ông có trách nhiệm, tôi tuyên bố làm đám cưới. Cơ bản là chúng tôi đều tự nguyện. Hạnh có nhiều ưu điểm: Xinh xắn, duyên dáng, nói chuyện cũng hay.

Cộng thêm dù gì đi nữa, tôi cũng không phủ nhận mình là tác giả của cái thai trong bụng cô ấy, không thể bắt Hạnh một mình chịu thiệt thòi. Đám cưới diễn ra rất đàng hoàng, chỉ có điều chúng tôi chưa làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Một phần do cả hai phải nhanh chóng trở lại thành phố làm việc. Một phần do tôi thiếu hiểu biết, không quan trọng chuyện hình thức giấy tờ, cứ nghĩ đẻ xong rồi tính tiếp. Cho nên cả hai lười nhác, bỏ qua chuyện đi làm giấy kết hôn.

Người đàn ông lạ bất ngờ nói một câu, cả đời tôi sau đó sống trong thù hận - 1

Tôi đã quá vội vàng khi quyết định sống cùng Hạnh (Ảnh minh hoạ: TD).

Cuộc sống sau đám cưới diễn ra khá hạnh phúc. Hạnh là cô gái nhanh nhẹn, tháo vát, biết chăm con, chiều chồng nên tôi nghĩ mình may mắn vì đã quyết định lấy em làm vợ. Hai năm đầu trôi qua yên ổn.

Một ngày, tôi trở về nhà bắt gặp Hạnh đang giằng co, to tiếng với một người đàn ông lạ. Theo bản năng làm chồng, tôi lập tức lao vào đẩy người đàn ông ra khỏi vợ mình. Anh ta nhìn tôi hoàn toàn không tỏ thái độ ngạc nhiên, còn mỉa mai bảo: "Cảm ơn anh bạn nuôi vợ con hộ tôi".

Đầu tôi ngay lập tức "nhảy số". Tôi yêu cầu anh ta đứng lại nói cho rõ chuyện. Thì ra đây là người yêu cũ của Hạnh. Theo lời anh ta, đứa con mà tôi một mực thương yêu, chăm sóc hai năm nay là con ruột của anh ta.

Để lời nói đáng tin hơn, anh ta thách thức tôi cùng đi xét nghiệm ADN đứa bé. Không hiểu sao lúc đó, tôi rất bình tĩnh. Tôi hứa sẽ giải quyết chuyện này và yêu cầu anh ta ra về để vợ chồng tôi nói chuyện.

Hạnh khóc lóc, khẳng định chỉ yêu thương mình tôi và đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với người đàn ông kia từ lâu. Tuy nhiên, bản thân cô ấy cũng không dám khẳng định đứa con này là con của ai. Bởi thời điểm gặp tôi, cô ấy cũng vừa gần gũi với người yêu cũ. Thú nhận này thực sự đã giết chết tôi.

Nụ cười châm biếm của gã đàn ông hôm trước không ngừng xoáy vào tâm trí tôi. Tôi cảm thấy thấp kém vì bị trêu đùa. Máu trong người tôi sôi lên như bình ga bắt lửa. Ném bức ảnh cưới xuống đất vỡ tan, tôi bước ra khỏi nhà với tâm trạng dỗi dằn của người đàn ông bị chà đạp sĩ diện.

Suốt 4 năm, tôi không một lần trở lại. Đôi khi, tôi cũng nghĩ về 3 người họ với sự nhói lòng, cay đắng. Nhưng rồi thời gian và công việc đã khiến tôi nguôi ngoai. Cho đến khi tôi gặp người yêu bây giờ.

Tôi không giấu chuyện quá khứ với Linh. Và cuộc nói chuyện với Linh chính là nguyên nhân cho những lăn tăn, bất ổn của tôi hiện tại. Linh đã vạch ra sai lầm bồng bột của tôi thời điểm đó. Quá khứ tôi bỏ đi chỉ vì phẫn uất, sĩ diện, chứ hoàn toàn chưa giải quyết được gì.

Không có giấy tờ chứng minh đứa nhỏ là con ai đã vội hồ đồ bỏ đi. Vậy nếu bé là con tôi thì sao? Nếu cứ để vấn đề chơi vơi, không minh bạch như vậy, cuộc đời tôi sẽ không ngừng bị vấn vương, áy náy. Bản thân tôi khó một lòng nhất tâm đem lại hạnh phúc cho Linh.

Tôi không ngờ một cô gái trẻ như Linh lại có thể suy nghĩ thấu đáo, sâu xa như vậy. Mấy bữa nay, tôi cứ bận tâm mãi về đề nghị của Linh. Điều Linh nói không hẳn là không có lý. Vốn dĩ lâu nay, tôi chỉ cố quên đi câu chuyện từng xảy ra. Mỗi lần suy nghĩ đưa tôi về với Hạnh và đứa nhỏ, tôi lại tìm cách gạt ra khỏi đầu.

Nhưng đúng là nếu không giải quyết đến cùng khúc mắc, nó sẽ mãi nằm đó và khiến tâm trí tôi không bao giờ bình an.

"Anh bảo anh là đàn ông có trách nhiệm cơ mà, vậy thì chứng minh đi". Lời Linh nói không ngừng vang lên trong đầu, thúc đẩy tôi phải quay ra Bắc tìm lại người vợ không hôn thú trước kia.

Thế nhưng, tôi có rất nhiều băn khoăn. Sự trở lại của tôi có thực sự tốt cho cuộc sống của gia đình họ hay không?

Biết đâu mẹ con Hạnh đang sống yên ổn với người đàn ông đó? Việc tôi mang cái thứ gọi là trách nhiệm ra để khuấy đảo của cuộc sống của họ thì có tốt không?

Tôi rất mong mọi người ở ngoài sẽ có cái nhìn khách quan, tinh tường, giúp tôi một lời khuyên. Tôi có nên quay lại tìm mẹ con Hạnh không?

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Như Ý Cát Tường