Sau hai năm cưới, tôi mất ngủ cả đêm vì rung động với... anh đồng nghiệp
Hạnh phúc tưởng như vững bền bỗng lung lay chỉ sau hai năm, khi tôi bắt đầu khát khao tình cảm mới từ anh đồng nghiệp kề bên mỗi ngày.
Người ta vẫn nói, hôn nhân là ngôi nhà của tình yêu. Nhưng khi bước vào rồi mới thấy, đôi lúc nó cũng là chiếc lồng chật chội khiến mình ngột ngạt đến mức chỉ muốn tìm lối thoát.
Tôi 28 tuổi, lấy chồng được hai năm. Chồng tôi tên Hưng, là mối tình đầu, cũng là người từng khiến tôi tin chắc rằng, mình sẽ hạnh phúc trọn đời. Ngày cưới của chúng tôi, bạn bè xuýt xoa, cha mẹ hai bên yên tâm, còn tôi cứ ngỡ mình đã tìm thấy bến đỗ bình yên.
Thế nhưng, chỉ sau một thời gian ngắn, bức tranh màu hồng bắt đầu phai nhạt. Hưng vốn hiền lành, chịu khó làm việc nhưng anh khô khan đến mức tôi nhiều lần thấy trái tim mình như đang héo rũ.
Buổi sáng anh đi làm, tối về ăn cơm rồi cắm mặt vào điện thoại hoặc máy tính. Những câu chuyện giữa chúng tôi chỉ quanh quẩn tiền bạc, hóa đơn, việc nhà.
Tôi thèm một cái ôm bất ngờ, một tin nhắn ngọt ngào, thậm chí là ánh mắt quan tâm. Nhưng tất cả đều vắng bóng. Có đêm nằm cạnh nhau, tôi đưa tay tìm bàn tay anh nhưng anh đã xoay lưng ngủ say, bỏ mặc tôi trằn trọc trong cô đơn.

Ngột ngạt trong hôn nhân, trái tim tôi bất giác rung động trước một vòng tay không thuộc về chồng (Ảnh minh hoạ: ShutterStock).
Sự thiếu thốn tình cảm khiến tôi bắt đầu chao đảo khi gặp một đồng nghiệp nam trong công ty. Anh tên Tuấn, hơn tôi 3 tuổi, hài hước, ga lăng và đặc biệt rất biết lắng nghe.
Chỉ vài cuộc trò chuyện, tôi đã thấy trái tim mình rung lên thứ cảm xúc lạ lẫm mà lâu rồi không có. Tôi nhớ mãi buổi chiều hôm đó, khi cùng nhau đi công tác, trời đổ mưa lớn, Tuấn che ô cho tôi, còn anh thì ướt sũng. Cử chỉ ấy giản đơn thôi nhưng lại khiến tôi bối rối đến mức cả đêm không ngủ được.
Từ đó, mỗi khi về nhà nhìn chồng ngồi cắm cúi trước màn hình máy tính, tôi lại bất giác nghĩ về nụ cười của Tuấn, về ánh mắt ấm áp khi anh kể chuyện.
Tôi biết mình đang đi trên ranh giới nguy hiểm. Bởi trong đầu tôi bắt đầu vẽ ra viễn cảnh được ở bên anh, một viễn cảnh mà người chồng hợp pháp của tôi lại không xuất hiện.
Điều sốc hơn cả là có lần, trong cơn say ngủ, tôi đã gọi nhầm tên Tuấn. Hưng nghe thấy, lập tức gắt lên, còn tôi thì chối mình mơ thấy đồng nghiệp vì ban ngày làm việc quá nhiều.
Nhưng tôi biết, đó là tiếng lòng mình, là sự thật không thể phủ nhận. Hưng không nghi ngờ thêm, chỉ im lặng quay đi nhưng ánh mắt thất vọng của anh khiến tôi day dứt mãi.
Tôi bắt đầu tự hỏi: Mình có phải đã ngoại tình trong tư tưởng? Dù chưa một lần bước quá giới hạn, trái tim tôi rõ ràng không còn thuộc trọn vẹn về Hưng. Tôi vừa thấy tội lỗi, vừa thấy khao khát. Tội lỗi vì phản bội lời thề ngày cưới, khao khát vì cảm giác được thấu hiểu, được nâng niu mà tôi đã đánh mất từ lâu.
Mỗi ngày trôi qua, sự giằng xé ấy càng khiến tôi mệt mỏi. Tôi vẫn cố giữ bề ngoài êm ấm, vẫn cùng chồng đi ăn với gia đình, vẫn cười nói trước mặt bạn bè. Nhưng chỉ cần một tin nhắn từ Tuấn, tim tôi lại đập nhanh như thiếu nữ mới yêu. Tôi sợ, rất sợ một ngày nào đó, mình sẽ không đủ tỉnh táo để dừng lại.
Tôi viết những dòng này không phải để biện minh, mà để thú nhận: Hóa ra đôi khi, ngoại tình không bắt đầu từ thể xác, mà bắt đầu từ những khoảng trống trong tâm hồn. Và khi đã lấp đầy khoảng trống đó bằng hình bóng một người khác, liệu có còn gọi là chung thủy nữa hay không?
Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì khi phát hiện chính mình đang ngấm ngầm “phản bội” trong tư tưởng? Dứt khoát chặn đứng cảm xúc, quay về với gia đình hay để mặc trái tim trôi theo cám dỗ?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.