'Thành phố' của người vô gia cư dưới lòng Las Vegas
Trái ngược vẻ hào nhoáng trên mặt đất, hệ thống đường hầm dưới Las Vegas là nơi trú ngụ của người vô gia cư, người nghiện và tội phạm.

Nằm giữa Caesars Palace và khách sạn Rio, vùng đất hoang bị đường tàu chia cắt là nơi trú ngụ của người vô gia cư, người nghiện và tội phạm ma túy. Họ sống trong hệ thống hầm ngầm, tạo nên thế giới đối lập với vẻ hào nhoáng trên mặt đất.

"Thành phố dưới lòng đất" này còn được gọi là "Mole" (chuột chũi - loài sống dưới lòng đất). Thực chất, "thành phố" này là hệ thống đường hầm thoát lũ của Las Vegas, bao phủ hàng trăm km dưới lòng đất thông qua những lối vào (ảnh). Khoảng 1.500 người đang sống trong thế giới tối tăm này.
Khi dự báo thời tiết nói sắp có mưa lớn, cư dân trong đường hầm lại đem đồ đạc chắn lối vào. Đó là cách họ ngăn nước vào vì đường hầm có thể ngập chỉ trong vài phút. Trước đây, nhiều người đã chết đuối trong này.

Big T, 45 tuổi nhưng nhìn như 70 tuổi, cư dân của thành phố ngầm, cho biết mọi nơi trong đường hầm đều là nhà.
"Tôi sống như một con mèo", ông nói. Mẹ ông là gái mại dâm còn cha là gangster (xã hội đen) và Big T cũng từng nhiều lần trộm cắp ở khách sạn lớn. Ông đã sống trong đường hầm hơn 12 năm còn bạn gái Big T đã qua đời hơn 1,5 năm trước.

Big T hỗ trợ một cư dân trong hầm sửa xe đạp.

Những người vô gia cư xuất hiện khắp nơi ở Mỹ. Họ sống ngoài đường, dưới gầm cầu hoặc trong những đường hầm như tại Las Vegas. Thống kê cho thấy cả nước có khoảng 550.000 người vô gia cư. Cũng có khảo sát công bố có 2,5 triệu trẻ em và thanh niên vô gia cư.
Gần khách sạn Rio có 5 lối vào (ảnh) và mỗi lối được quản lý bởi một người. Người ngoài không được phép vào nếu họ không đồng ý. Bên trong đường hầm, nhiều bức tường đã đen kịt vì khói do cư dân nấu ăn.

Zack, 24 tuổi, nằm trên sỏi với bạn gái, mắt lờ đờ như vừa dùng chất gây nghiện. Anh ta mất việc trong đại dịch và mất luôn căn nhà nên chuyển xuống đất sống. Zack cho biết cảnh sát thường đột kích khu hầm này vì "bất kỳ khi nào có tội phạm, họ sẽ mò xuống đây đầu tiên".
"Có lẽ do chúng tôi trông bẩn thỉu", anh nói, cho biết đôi khi cảnh sát tới và dọn sạch mọi thứ trong đường hầm. Zack nghĩ hành động đó chẳng khác xâm nhập nhà người khác và phá nát mọi thứ.

Captain, người quản lý một hầm, sống ở đây từ năm 2015 sau khi ra tù. Đường hầm của Captain dẫn lên khách sạn Caesars nổi tiếng. Giữa đường hầm có một "miệng giếng" để đón ánh sáng và hứng nước thải từ khách sạn.
Gần đây, Captain bị nhiễm trùng ở tay và chân ở đây, đầu ngón tay của ông vẫn bị một loại nấm trắng phủ.
"Giày và tất tốt là những thứ quan trọng nhất trong này", ông nói.

Captain giao cho một người đứng ở cửa hầm - thường là người mới - cảnh giới cảnh sát hoặc báo động nước tràn vào hầm. Người này dùng tiếng huýt sáo để đánh động cư dân.

Robert Banghart, cựu cư dân trong hầm, đồng thời là Giám đốc tiếp cận của Shine A Light - tổ chức giúp đỡ người dân trong các đường hầm. Người đàn ông 46 tuổi này từng sống cảnh vô gia cư trong 5 năm và 2,5 năm ở trong hầm. Ông nghiện nặng khi còn trẻ và bốn năm trước, Robert bị ba người tấn công suýt chết.
"Họ dùng rìu đánh vào đầu tôi ba lần và bồi thêm một cú bằng ống nước khiến tôi vỡ hàm", Robert nói, cho biết may mắn được một công nhân đi ngang qua gọi cứu thương. Sau khi thoát chết, ông quyết định cai nghiện.
Theo Robert, cuộc sống dưới hầm như "người nguyên thủy". Những cư dân dưới hầm nghĩ họ thuộc về "một kiểu bộ tộc nào đó" và luôn tự trấn an mình an toàn dưới này. Thực tế, cuộc sống dưới hầm luôn bị đe dọa bởi bạo lực, nhiệt độ thường trên 40 độ C.

Robert đứng trên thành cầu phía trên đường hầm và Captain ở bên dưới.
Robert nói khi sống trong hầm, cư dân hầu như không thấy ánh sáng kể cả ban ngày. Điều tệ hơn cả là cảm giác "lạc lối", không còn khái niệm thời gian và không biết mình ở đâu. Đôi khi, một băng đảng xuất hiện tấn công ông và ông cũng chẳng biết họ là ai.
"Cuộc sống chỉ có ăn uống và phê pha", ông nói. Khi trở lại với cuộc sống bình thường, Robert phải mất hơn một tháng để làm quen với việc ngủ trên giường, mang rác đi vứt bên ngoài và trả hóa đơn điện nước. Hiện tại, Robert đang giúp đỡ người trong hầm như vận động cai nghiện, trò chuyện động viên. Theo ông, mỗi cuộc nói chuyện cũng như "hạt giống chờ ngày nở hoa".

Joe và Renee tự chế một chiếc giường và còn có một tủ lạnh nhỏ. Joe từng đi du lịch khắp thế giới với công việc nhân viên hậu cần. Một số biến cố xảy ra và giờ Joe ở đây, bán chất cấm cho những người vô gia cư khác. Anh nói không thể giữ tiền mặt trong người vì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Năm sau, tôi sẽ đủ tuổi nhận lương hưu rồi thoát khỏi đây, mua một căn nhà sát biển, nhìn ra Thái Bình Dương", Joe nói nhưng rõ ràng, anh thậm chí không tin vào chính mình.
Hoài Anh (Theo NZZ)