Thầy giáo dạy văn yêu "gái ngành": Sự phân vân của tôi cuối cùng có lời đáp

Giang Hà 27/09/2025 05:45

Tan dạy sớm, tôi ghé vào tiệm hoa của Liên. Em chào tôi không còn tự nhiên như trước. Liên hỏi: “Anh đọc thư em gửi anh chưa?”.

Tôi là thầy giáo dạy văn, cũng là tác giả của bài viết “” đã được đăng mấy ngày trước.

Tôi nhận được rất nhiều lời chia sẻ, tư vấn, khuyên nhủ của các anh chị và các bạn. Tôi còn được bài viết của chính bạn gái mình: "".

Tôi thực sự xúc động trước sự quan tâm của mọi người, dù không hề quen biết. Vậy nên hôm nay, khi câu chuyện của mình đã có kết, tôi tự cảm thấy mình phải có trách nhiệm viết vài lời hồi đáp tới quý độc giả.

Trước hết là để nói lời cảm ơn, sau rồi là cho mọi người biết kết cục chuyện tình của mình, điều mà nhiều người quan tâm muốn biết.

Hôm ấy, sau khi nói lời cầu hôn và nghe bạn gái thú nhận về quá khứ của mình, tôi có chút hụt hẫng. Về nhà, tôi mất ăn mất ngủ, bối rối hoang mang. Tôi yêu Liên, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ có những vật cản kiểu này. Rào cản không đến từ người ngoài mà đến từ trong chính suy nghĩ của tôi.

Thầy giáo dạy văn yêu gái ngành: Sự phân vân của tôi cuối cùng có lời đáp - 1
Có thể sẽ phải rất lâu, tôi mới có thể quên cuộc tình này (Ảnh minh họa: Sina).

Mấy ngày sau đó, tôi lấy lý do bận việc trường lớp để tránh mặt Liên. Tôi muốn cho mình chút thời gian để suy nghĩ một cách thấu đáo, để nhìn rõ lòng mình xem có đủ bao dung cho quá khứ của em ấy hay không? Nếu tiến tới hôn nhân, tôi phải gạt bỏ hết hoàn toàn những phân vân, lăn tăn trong lòng mình.

Cùng lúc đó, tôi đọc được thư bạn gái gửi cho tôi. Từng dòng, từng chữ cô ấy viết khiến tôi day dứt.

Chúng tôi yêu nhau gần một năm, gặp nhau chỉ nói toàn chuyện vui. Đó là lần đầu tiên tôi được đọc nỗi lòng của em một cách trọn vẹn. Càng thương Liên, tôi càng giận mình đã khiến cho nỗi mặc cảm trong em tăng lên nhiều như vậy.

Tôi đem chuyện kể với bố mình. Tuy đã 40 tuổi, tôi không có nhiều kinh nghiệm yêu đương. Lúc này, tôi lại bối rối đến mức không nhìn rõ đường mà mình muốn đi.

Bố tôi nghe xong, chậm rãi nói: “Trước đây, bố từng quen một cô gái. Người ấy rất xinh đẹp, ở cùng làng. Ai cũng khen bố và người ấy đẹp đôi. Hai bên gia đình cũng tình thân hữu hảo. Vốn định bố và người ấy sẽ kết hôn. Không ngờ, mẹ con xuất hiện.

Mẹ con khi đó còn nhỏ tuổi, trong trẻo, ngây thơ. Vừa nhìn thấy mẹ con, bố đã biết hóa ra, thứ tình cảm mà bố dành cho người kia không phải là tình yêu. Nhưng một bên là người quen biết nhiều năm, được hai bên mẹ cha ủng hộ. Một bên là cô gái vừa gặp đôi lần, chưa hiểu gì nhau ngoài những tương tư rung động.

Bố đem chuyện kể với bà nội con. Bà nội nói với bố rằng: "Nếu con phân vân lựa chọn giữ người đến trước và người đến sau, mẹ khuyên con nên chọn người đến sau. Bởi nếu tình yêu con dành cho người trước đủ lớn thì chẳng ai có thể khiến lòng con lay động cả”. Kết quả bố đã lấy mẹ con, gần 50 năm hạnh phúc tròn đầy.

Nếu con cần lời khuyên, bố cũng chỉ có thể nói rằng: Hãy nghe xem trái tim con muốn gì? Nếu đã đắn đo, nghĩa là có vấn đề. Chỉ sợ tiến tới rồi không mang lại hạnh phúc cho họ, còn làm khổ người ta. Nếu không biết nên tiến hay lui, tốt nhất là dừng lại để nhìn đường”.

Hôm sau, tan dạy sớm, tôi ghé vào tiệm hoa của Liên. Em chào tôi, không còn tự nhiên như trước. Liên hỏi: “Anh đọc thư em gửi anh chưa?”. Tôi gật đầu.

Tôi nắm tay Liên, hỏi rằng cô ấy có thể cho tôi một chút thời gian không? Tôi khẳng định, tôi yêu em nhưng muốn sắp xếp lại những ngổn ngang trong tâm tư mình thật gọn gàng.

Nhưng Liên dứt khoát: “Em quyết định rồi, mình chỉ nên làm bạn mà thôi. Em cũng yêu anh nhưng trong em chứa đầy mặc cảm. Em cảm thấy nếu đến với nhau, em lúc nào cũng sẽ cảm thấy mình ở vế dưới, không xứng đáng với anh. Một cuộc hôn nhân mà luôn có sự mặc cảm, tự ti, e rằng khó hạnh phúc”.

Liên nói trước đây, cô ấy vẫn nghĩ, đời cô ấy coi như bỏ, không hề có một ý niệm gì về hôn nhân và hạnh phúc sau này. Nhưng sau cuộc tình này, cô ấy đã có cái nhìn nghiêm túc.

Liên nói, Liên không muốn lấy chồng nữa. Cô ấy định sẽ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi. Liên sẽ có một gia đình theo cách ấy. Với sự lựa chọn đó, em có thể dành tình yêu vô điều kiện cho một người mà không cần lo nghĩ, tự ti. Em có thể hạnh phúc theo cách của mình và mang lại hạnh phúc cho một đứa trẻ.

Tôi nói với cô ấy: “Chuyện của mình giờ rất nhiều người biết. Nhiều người chúc phúc cho anh và em. Họ mong chúng ta sẽ sớm về chung một nhà”.

Liên cười đáp: “Có người khuyên ngăn, cũng có người chúc phúc, em đã đọc hết. Vấn đề là không ai sống thay cuộc đời của chúng ta được. Em muốn lựa chọn. Em chọn cách để anh nuối tiếc vì không có được em, chứ không muốn anh hối hận vì đã lấy em”.

Tôi nhìn Liên, dang vòng tay ôm em, thấy lòng mình hụt hẫng, trống trải như vừa đánh mất một thứ quý giá. Tôi nhận ra, Liên không dám đặt niềm tin vào tôi nữa. Sự phân vân, do dự của tôi đã đánh mất cô ấy. Nhưng tôi không trách bản thân, bởi chính tôi cũng chưa nhìn rõ lòng mình.

Không ai biết đi tiếp hay dừng lại, lựa chọn nào sẽ tốt hơn? Có những quyết định trong đời phải nhiều năm sau mới biết là sai hay đúng. Nhưng có một điều tôi biết rõ: Có thể phải rất lâu, tôi mới có thể quên đi cuộc tình này.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Theo dantri.com.vn
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/thay-giao-day-van-yeu-gai-nganh-su-phan-van-cua-toi-cuoi-cung-co-loi-dap-20250926154823084.htm
Copy Link
https://dantri.com.vn/tinh-yeu-gioi-tinh/thay-giao-day-van-yeu-gai-nganh-su-phan-van-cua-toi-cuoi-cung-co-loi-dap-20250926154823084.htm
    Nổi bật
        Mới nhất
        Thầy giáo dạy văn yêu "gái ngành": Sự phân vân của tôi cuối cùng có lời đáp
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO