Tôi bỏ phố về quê với 20 triệu đồng sau 15 năm
15 năm trước tôi đi tìm cơ hội, còn giờ tôi tự an ủi rằng mình 'tìm ý nghĩa sống' ở quê nhà.
15 năm trước, cha tôi chở tôi lên thành phố thi đại học bằng xe máy, hành trang kèm theo gồm chiếc balo nhỏ, vài bộ quần áo. Khi có điểm thi và tôi đỗ đại học, cha tôi cũng chở tôi lên thành phố nhập học bằng con xe máy này.
Tôi cứ tưởng mình sẽ lập nghiệp và ở luôn nơi này, nếu già sẽ về quê. Nhưng không ngờ mười lăm năm sau, tôi quyết định về quê sống.
Trước dịch Covid-19, thu nhập của tôi cũng khá, nhưng không ngờ trong lúc giãn cách rảnh rỗi, tôi đã mất một số tiền lớn vì ham đầu tư qua mạng, bị lừa. Đã vậy lại còn nợ, đến đầu năm nay mới trả hết.
Khi thanh toán xong tháng cuối tiền trọ, trong tài khoản còn đúng 20 triệu đồng số tiền tích cóp được tôi để riêng, gửi tiết kiệm online.
Có lẽ nhiều người khác cũng giống tôi, rời quê với ước mơ lập nghiệp ở đô thị, rồi sau một thập kỷ, họ nhận ra mình vẫn giậm chân nơi vạch xuất phát. Thậm chí như tôi còn thụt lùi.
Khi đem chuyện "ở lại" hay "trở về quê" tâm sự với vài người bạn thân, các bạn an ủi tôi: Quê ngày nay đã khác xưa, hạ tầng tốt hơn, kinh tế địa phương phát triển hơn, cơ hội khởi nghiệp nhỏ lẻ cũng không còn hiếm. Về quê đỡ tốn tiền trọ, tiền ăn.
Người ta hay xem "về quê" là thất bại nhưng tôi tự an ủi mình rằng về quê, chi phí thấp hơn, áp lực ít hơn.
Nhưng cũng phải nói rằng, thành phố cho tôi nhiều thứ: trải nghiệm, kỹ năng, và các mối quan hệ. Tôi tự AQ mình rằng: Mười lăm năm trước, tôi đi tìm cơ hội, giờ tôi đi tìm "ý nghĩa sống".
Mong mọi người luôn giữ được sự tỉnh táo, vững lòng trước những đổi thay, và đủ dũng cảm để chọn con đường phù hợp với mình.
Husky