Tôi chọn cách sống khiến chẳng cô gái nào có thể ở lại
Tôi lại là kiểu người mâu thuẫn, nếu họ lạnh nhạt, tôi tự ái; nếu họ quan tâm quá mức, tôi lại thấy ngột ngạt.
Tôi là nam, hơn 40 tuổi, công việc tốt, thu nhập cao, cuộc sống có trật tự, sạch sẽ, rõ ràng. Bề ngoài, nhiều người nghĩ tôi có cuộc sống đáng mơ ước, đi nhiều nơi, độc lập, tự do thoải mái làm điều mình muốn... Thế nhưng trong các mối quan hệ tình cảm, tôi thường xuyên rơi vào một kiểu vòng lặp: không ở gần ai đủ lâu, không để ai bước vào cuộc sống mình đủ sâu. Thậm chí khi mối quan hệ đang ở đà phát triển quá thân mật và tốt đẹp, tôi lại muốn nó hạ nhiệt bằng cách im lặng và biến mất. Tôi biết thừa mình đang tự đẩy người khác ra xa. Thay vì thay đổi, tôi lại buông cho mọi thứ tiếp diễn, như một thói quen mà chính tôi cũng không muốn phá vỡ.

Tôi thích những mối quan hệ mở, không hứa hẹn, không cam kết, không ràng buộc. Tôi không muốn một ai đó gắn chặt lấy mình, không muốn những câu chuyện cảm xúc nặng nề, không muốn trách nhiệm phải "giữ gìn" hay "xây dựng". Cam kết làm tôi mệt. Trách nhiệm làm tôi khó thở. Tôi sợ phải nói về tương lai. Thậm chí lời yêu với tôi cũng mang theo một sức nặng kỳ lạ mà tôi tránh né. Tôi lại là kiểu người mâu thuẫn: Nếu họ lạnh nhạt, tôi tự ái. Nếu họ quan tâm quá mức, tôi lại thấy ngột ngạt. Tôi biết điều đó không đẹp, nhưng nó là thật.
Tôi muốn xây dựng một bức tường bảo vệ mình nhưng lại muốn người khác hiểu mình qua lớp tường đó. Tôi không nói nhiều, không chia sẻ, nhưng lại mong họ tự cảm nhận được rằng tôi vẫn quan tâm. Tôi lùi lại một bước, rồi tự hỏi vì sao người ta cũng lùi theo. Cứ như vậy, tôi để từng mối quan hệ trôi qua, không ồn ào, không ầm ĩ, chỉ là... mất dần. Nhiều người từng nói tôi vô cảm và thực dụng. Có lẽ họ đúng. Nhưng tôi không kể chuyện này để xin ai thanh minh cho mình. Tôi không thấy mình đáng thương.
Tôi chỉ tự hỏi: Một người gắn bó né tránh như tôi, lại giữ khoảng cách, tránh thân mật, sợ trách nhiệm, liệu có thể có được hạnh phúc? Hay là tôi phải chấp nhận sự thật rằng: Không phải ai bỏ tôi lại mà chính tôi đã chọn sống theo cách khiến chẳng ai có thể ở lại? Người như tôi còn đường nào khác ngoài cô độc không?
Minh Hoàng