Tôi hạ mình cầu xin bạn gái quay lại nhưng không được

26/10/2025 12:00

Tôi đã xin lỗi, đã hạ cái tôi, cái sĩ diện của mình để cầu xin em, chỉ mong em tha thứ, cho cơ hội sửa sai nhưng không được.

Tôi là người miền Trung, sinh ra trong một gia đình không mấy thuận lợi, thậm chí có phần thiệt thòi và không đủ đầy. Nhà có ba anh em trai, hai người anh của tôi cờ bạc nên ba mẹ phải bán sạch nhà cửa ở quê để trả nợ. Từ năm lên cấp hai, tôi phải ăn nhờ ở đậu bên nhà ngoại. Cả gia đình bỏ xứ mà đi nơi khác sống. Nền tảng gia đình vốn đã khó khăn nên tôi sớm phải mưu sinh, tự lập và đi làm từ nhỏ. Sau này, tôi vào Sài Gòn, vừa bươn chải sống một mình vừa cố gắng học hành cho xong. Bề ngoài mọi người thấy tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng thật ra bên trong lại rất yếu mềm, lúc nào cũng khát khao tình thương, khát khao một mái ấm thật sự.

Năm 24 tuổi, tôi gặp em. Sau một thời gian đi làm, thấy cuộc sống tạm ổn định, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện tìm hạnh phúc riêng. Em cũng là người con gái miền Trung. Gia đình em có nhiều anh chị em, em giỏi giang, bản lĩnh, cứng cỏi, tự lập và có lý trí. Gia đình em từng trải qua thời gian khó khăn, nhưng giờ đã ổn định. Nói chung, so với tôi, hoàn cảnh của em khá hơn, ba mẹ lo cho các con ăn học đàng hoàng, anh chị em gắn bó khăng khít. Nhiều khi nhìn điều đó, tôi vừa mừng cho em, vừa thấy tủi thân và có phần tự ti.

Tôi hối hận vì đã chia tay người con gái mình yêu nhất. Sau khi nói chia tay, tôi hạ mình cầu xin bạn gái quay lại nhưng không được

Có lẽ vì những tổn thương trong quá khứ nên khi yêu em, tôi yêu rất sâu đậm, gắn bó và hết lòng. Tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì em. Bốn năm bên nhau ở Sài Gòn, cuộc sống của tôi gần như chỉ xoay quanh công việc và em. Mỗi dịp lễ, Tết, tôi đều chạy về thăm em, thăm gia đình em. Ba mẹ, anh chị, họ hàng của em đối xử với tôi rất tốt, coi tôi như người trong nhà. Nhiều lúc tôi từng nghĩ, tại sao họ còn tốt hơn cả người thân ruột thịt của mình. Mọi chuyện trong cuộc sống, tôi đều chia sẻ với em, cả hoàn cảnh gia đình..., vì em là người tôi tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối. Từ ngày quen em, tôi cảm thấy cuộc đời như được đổi khác, vui hơn, hạnh phúc hơn. Em làm cho tôi tốt lên, biết tiết kiệm, biết suy nghĩ và hướng đến tương lai.

Tình yêu có những ngày hạnh phúc, cũng có những lần cãi vã vì bất đồng, nhưng rồi đều vượt qua vì cả hai còn thương nhau. Suốt 4 năm, tôi và em chưa bao giờ nói đến hai chữ "chia tay". Nhưng đến năm 2025, biến cố đã đến và tôi biết mọi chuyện bắt đầu từ chính mình. Tôi yêu em nghiêm túc, dự định năm 2026 sẽ cưới. Gia đình em cũng nhiều lần hỏi thăm chuyện cưới xin của hai đứa. Em muốn được rước ở quê mình, còn tôi mong cưới ở Sài Gòn, bởi hoàn cảnh gia đình tôi khá phức tạp và em biết điều đó. Nhưng tôi thương em, hiểu cho em, và đã nói rằng sẽ cố gắng sắp xếp để việc cưới xin diễn ra ở quê, nhưng làm trong nhà hàng, khách sạn được không, vì ở quê, nhà tôi không còn nhà cửa đàng hoàng.

Em lo điều tiếng xung quanh, cũng đúng thôi, con gái ai mà chẳng muốn được rước về nhà chồng một cách đàng hoàng, đó là điều cơ bản nhất. Tôi hiểu và không trách, chỉ thấy thương em hơn. Ba mẹ em dễ tính, để con gái toàn quyền quyết định, điều đó tôi rất quý. Tôi trân trọng và tính sẽ xin phép mượn nhà ngoại để tổ chức cưới vào năm sau nhưng trong lòng thật sự rất áp lực. Cuộc sống đã đủ chật vật, chỉ mong có một điều gì đó trọn vẹn, bình yên.

Biến cố đến và cũng là do tôi. Gia đình tôi mỗi người sống một nơi, chỉ có ba ở quê một mình, còn lại mọi người ở Sài Gòn. Vào giữa năm 2025, ba tôi bị tai biến nên đã chuyển hẳn vào Sài Gòn để mẹ tôi tiện chăm sóc. Tôi vẫn ở riêng như trước, vì không muốn dính dáng gì đến gia đình nữa. Hai anh trai tôi dù có vợ con rồi nhưng vẫn hay gây chuyện, làm khổ gia đình. Tôi nản và mệt mỏi, chỉ tội cho ba mẹ già phải gồng gánh.

Điều đó cũng làm em lo lắng. Em biết hết chuyện nhà tôi, vì tôi thương em nên kể thật tất cả. Cũng vì vậy, trong lòng em dần sinh ra ác cảm với hai người anh của tôi. Mà khổ nỗi, ba mẹ tôi lại ở cùng khu với hai anh trai nên nhiều khi tôi nói em đi thăm gia đình tôi nhưng em không muốn đi. Tôi giận, tôi trách, tưởng rằng em coi thường gia đình mình. Nhưng em nói không phải, chỉ là em không thích hai người anh của tôi thôi. Tôi đã không hiểu em.

Đỉnh điểm là hồi tháng sáu, cả hai bắt đầu có khoảng cách. Em lo rằng gia đình tôi sẽ là nguyên nhân khiến cả hai khổ sau này. Điều đó, nghĩ lại, cũng đúng. Vì dù không về vật chất thì tinh thần cũng mệt mỏi: anh em gây chuyện, mẹ khổ, mẹ gọi tôi rồi tôi lại stress. Một vòng luẩn quẩn không lối ra. Em chưa từng chê tôi điều gì, chưa từng kể gia cảnh tôi là không "môn đăng hộ đối", chỉ là tôi đã không thấu hiểu, không giữ được em và không bảo vệ được em khi em vẫn còn thương tôi.

Em nhắn tin chia tay. Khi đó, cả hai vẫn còn thương nhau. Tôi chạy ngay đến gặp em, xin một cơ hội, hứa sẽ bảo vệ và lo cho em sau này và em cho tôi cơ hội. Nhưng chỉ một tháng sau, chính tôi lại là người nhắn tin chia tay. Khi ấy tôi quá mệt, áp lực, không đủ bình tĩnh và sáng suốt. Tôi tự buông bỏ cơ hội mà em cho trước đó, khi chưa đủ mạnh mẽ để giữ lấy em. Em sốc, tổn thương, mất niềm tin vào tôi. Em không chia sẻ chuyện với ai, một mình đối mặt và vượt qua tổn thương... Đây là điều tôi thực sự hối hận và day dứt cho tới thời điểm hiện tại.

Hai tuần sau, tôi nhận ra sai lầm, chạy đến tìm em, cầu xin cơ hội, nhưng em nói đã vượt qua rồi. Em bình tâm, không còn muốn quay lại. Từ đó đến nay đã hơn ba tháng, tôi vẫn còn thương em nhiều lắm. Mỗi ngày đi làm về đều mệt mỏi, đêm nào cũng mất ngủ, cứ nhớ em rồi tự trách bản thân. Tôi đã xin lỗi, đã hạ cái tôi, cái sĩ diện của mình để cầu xin em, chỉ mong em tha thứ, cho một cơ hội để sửa sai. Vì sau bài học đó, tôi đã nhìn nhận lại mọi thứ, đã trưởng thành hơn, đã giải quyết gốc rễ vấn đề của gia đình mình, tôi mới dám tìm đến em và cầu xin em.

Tôi đã biết điều gì trong cuộc đời mình cần, người tôi cần là em. Nhưng em vẫn im lặng, chặn liên lạc và chuyển chỗ ở. Tôi có gọi cho ba mẹ em, không phải để tác động em quay lại, mà là để cảm ơn vì họ từng thương tôi, coi tôi như con cháu trong nhà, và xin lỗi vì chuyện của tôi mà đã khiến họ buồn. Cô chú chỉ nói rằng họ buồn, nhưng sẽ tôn trọng quyết định của con gái họ. Tôi giữ mối quan hệ tốt đẹp với gia đình em và bạn bè của em. Mỗi ngày trôi qua với tôi thật sự rất nặng nề. Tôi nhớ em đến đau lòng, sống trong day dứt và ân hận. Giá như khi đó tôi bình tĩnh hơn, bản lĩnh hơn, mạnh mẽ bảo vệ em như đã hứa thì đã không có kết cục dở dang như vậy.

Tôi biết mình đã sai, đã làm em mất niềm tin và tổn thương. Trong thâm tâm, tôi chỉ mong được cơ hội sửa sai, để bù đắp những gì tôi đã gây ra cho em, bảo vệ và lo lắng cho em sau này. Dù biết cơ hội là rất thấp, vì em đã mất đi niềm tin, đã vượt qua được và không muốn tổn thương thêm nữa, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn còn thương em nhiều, vẫn hy vọng cho dù chỉ là nhỏ nhoi. Tôi không biết phải làm sao, chỉ mong em tin tôi một lần nữa để tôi có thể được đồng hành cùng em - người mà tôi cảm thấy hạnh phúc tới cuối cuộc đời.

Mạnh Hải

Theo vnexpress.net
https://vnexpress.net/toi-ha-minh-cau-xin-ban-gai-quay-lai-nhung-khong-duoc-4955251.html
Copy Link
https://vnexpress.net/toi-ha-minh-cau-xin-ban-gai-quay-lai-nhung-khong-duoc-4955251.html
    Nổi bật
        Mới nhất
        Tôi hạ mình cầu xin bạn gái quay lại nhưng không được
        • Mặc định

        POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO